Cậu bé vô song phần 4 chap 120
Volume 13 - quy trình tiến độ thanh thiếu thốn niên - Mê Cung
Web Novel Chapter 120: xúc cảm của cô gái lúc đóĐộ dài: 5,027 trường đoản cú - Lần cuối:01/12- Bình luận: 77Phần 1:
--Từ ánh mắt của Roxy--
Tôi nghe thấy tiếng động nhỏ dại và thức giấc dậy.
Bạn đang xem: Cậu bé vô song phần 4 chap 120
Khu vực xung quanh u tối và hẹp.
Một không khí hẹp.
Căn phòng nhỏ này là công dụng sau những lần dịch chuyển, như một chiếc nôi vậy.
Kích thước của khu vực vừa đủ để cho một hoặc hai fan nằm.
Ngay cả trằn cũng thấp.
Đủ thấp để gần đụng vào đầu của tôi.
Ở mẫu độ cao cùng sự chật bé này.
Miễn là tôi còn chiếm phần đóng khoanh vùng này, không tồn tại con quái vật nào sẽ dịch chuyển tới đây.
Trong lúc tôi đang ngồi nghỉ ngơi cuối không khí này, tôi ngả sống lưng vào bức tường phía sau và quan sát thứ trước mắt tôi.
Đó là một Vòng tròn phép.
Và dòng Vòng tròn phép này vẫn tỏa ra đồ vật ánh sáng white color xanh mờ nhạt.
Nó là 1 trong Vòng tròn dịch chuyển.
Khi tôi để một chân lên nó, tôi đang bị di chuyển đến đâu đó.
Nơi có khả năng tối đa là một ổ quái ác vật.
Không gian bị tiêu diệt chóc, với đầy đủ những con quái vật khác nhau.
Một tháng trước.
Tôi đã dẫm vào một chiếc bẫy.
Cái cớ duy nhất cơ mà tôi rất có thể đưa ra là
Trong trận chiến, tôi đã né một đòn tiến công đang tới, khi tôi cách ra sau một bước, tôi đã trở nên vấp vào một trong những viên đá.
Nó đã có tác dụng tôi loạng giạng về phía trước.
Và địa điểm tôi vẫn dẫm vào là một trong Vòng tròn dịch chuyển.
Trước khi shop chúng tôi chiến đấu, shop chúng tôi đã xác nhận là có bả ở đó.
Vậy nhưng, tôi đã dễ dàng để sơ suất và dẫm vào bẫy.
Nơi tôi bị dịch chuyển tới, có tương đối nhiều con quái vật ở đó.
Có 20, ko 30 nhỏ thì phải.
Tôi là 1 pháp sư.
Tôi tự suy nghĩ mình là 1 pháp sư tài ba.
Mặc dù tôi cần yếu sử dụng phép màu không niệm chú, tôi rất có thể sử dụng thần chú rút ngắn, buộc phải tôi hoàn toàn có thể thi triển phép màu nhanh rộng nhiều pháp sư khác.
Nhưng mặc dầu tôi sẽ quen chiến đấu với kẻ thù bao nhiêu lần rồi...
Tôi chưa bao giờ hoảng sợ như vậy này.
Tôi đã cho rằng mình hoàn toàn có thể nhanh chóng hủy diệt được hết.
Nhưng mặc dù hạ được từng nào con, thì các con quái thú vẫn liên tiếp xuất hiện nay từng nhỏ một.
Những con quái vật dần bao bí mật tầm nhìn của tôi.
Quái thiết bị ở mê cung này, hóa ra là, biết toàn bộ những tuyến đường mà vòng tròn dịch rời dẫn tới.
Và vậy nên, vị trí này sẽ thành một ổ tai quái vật.
Nơi này là nơi quái vật đang nằm ngóng nạn nhân của chúng, được hotline là căn phòng .
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho dòng chết.
Nhưng tôi vẫn chiến đấu.
Mặc mặc dù mana của tôi chưa hẳn là vô hạn.
Và trực giác của mình mách nói rằng một lúc tôi cạn mana, tôi vẫn sụp đổ.
Tôi biết giới hạn của mình.
Có lẽ tôi chỉ còn 30%, mà chắc rằng là ngay sát với 20%, và số lượng quái thú xem ra vẫn không hề suy giảm.
Chỉ gồm xác bị tiêu diệt là tăng, và thú vật vẫn tiếp tục xuất hiện nay từng nhỏ một.
Rõ ràng là không còn cờ rồi.
Sẽ không người nào cứu tôi.
Có yêu cầu là tôi đã bị mọi bạn bỏ rơi rồi không?
Nếu tôi là giầy của một ai đó, không phải là tôi có khả năng sẽ bị vứt bỏ như một kẻ vướng víu?
Cho cho dù tôi có áp dụng được bao nhiêu phép thuật, một thương hiệu ngốc lấn sân vào bẫy chỉ là 1 gánh nặng.
Không, tôi không nghĩ bọn họ đã vứt rơi tôi.
Hoặc là, Paul cũng phía bên trong phạm vi phát rượu cồn của mẫu bẫy, anh ta gồm bị di chuyển đến địa điểm khác không?
Với câu hỏi thiếu chiến lực, anh ta gồm phải rút lui tạm thời không?
Dù sao đi nữa, cứu trợ vẫn chưa tới.
Trong lúc tôi đang chiến đấu trong xuất xắc vọng, tôi chỉ từ nước ban đầu mất bình tĩnh và khóc nức nở.
Tôi hoàn toàn có thể cảm thấy mana của chính bản thân mình đang bớt dần đi.
Trong khi đó, tôi nhận ra một thiết bị ánh sáng.
Trong hộ gia đình rộng này có 6 vòng tròn phép.
Nhưng, không có một con quái vật nào mở ra ở trong các chúng.
Có lẽ, không có con quái vật nào đã ở nơi bên kia của vòng tròn phép.
Chìm hoặc là bơi.
Tôi áp dụng mọi phép thuật mà tôi có thể để quá qua bầy quái vật, với chạy thẳng tới nơi vòng tròn phép.
Và cuối cùng, tôi đang đi vào căn phòng này.
Tôi đã sống sót bằng cách nào đó.
Thật may mắn.
Tôi hoàn toàn có thể tạo ra bao nhiêu nước nhưng mà mình muốn.
Tôi gồm một ít thức nạp năng lượng chứa sống cái tía lô của mình.
Tôi sẽ hồi sinh mana và ra khỏi đây bằng phương pháp nào đó.
Và tôi sẽ dành một ngày dài để nghĩ.
Ngày hôm sau, tôi bước vào vòng tròn dịch chuyển.
Và điểm đến là một tuyến đường tôi vẫn không biết.
Rõ ràng, bị dịch rời đến một địa điểm ngẫu nhiên là điểm lưu ý của vòng tròn dịch chuyển.
Thế nhưng không có dấu hiệu của con người gần đây.
Tôi đang thay lập bản đồ của mình, để thoát khỏi mê cung, tôi liên tục tiến đi.
Mặc mặc dù tôi đã từng nghĩ rằng đang chờ cứu hộ cứu nạn tới, dẫu vậy cũng có khả năng là các buổi party của Paul-san đã trở nên tiêu diệt.
Tôi tất cả đủ sáng sủa để xác minh rằng là bẫy di chuyển là một thứ bự khiếp.
Tôi đã đi được vòng xung quanh trên lối đi, và phát hiển thị 3 vòng tròn dịch chuyển.
Tôi lưu lại trên phần đông tảng đá sát đó, và nhảy vào cái đầu tiên.
Tôi dịch rời đến một địa điểm xa lạ.
Tôi vẫn tái diễn hành động này những lần.
Nếu tôi ko làm như thế này, tôi sẽ không có tiến triển gì sinh hoạt trong loại mê cung dịch chuyển này.
Trong lúc tôi nắm và cẩn thận để ko dẫm vào một chiếc bẫy nào, hoặc bất cứ vòng tròn di chuyển ẩn ngơi nghỉ trong hoặc gần mọi hòn đá, tôi thường xuyên đi.
Tôi đã bao gồm tiến triển, tốt là chỉ đang trở lại nơi đang đi? Tôi không còn biết.
Tôi không thể nắm vững được vị trí hiện tại của chính bản thân mình ở vào mê cung dịch chuyển.
Cảm giác của tôi không xứng đáng tin cậy.
Mặc cho dù tôi khó chịu, tôi vẫn nên tiến lên phía trước.
Và cần phải bổ sung thêm lương thực.
Vậy phải tôi sẽ giết tai ác vật, ăn thịt của nó, và liên tục đi.
Đã bao lần tôi bị di chuyển đến ổ quái vật rồi?
Tôi gồng bản thân chiến đấu, và tìm thấy phần lớn vòn tròn phép mà phần đa con quái thú không xuất hiện thêm ở đó.
Và, tôi đã trở lại.
Chính không gian chật khiêm tốn này.
Tôi đã tái diễn việc này bao nhiêu lần rồi?
5 lần? 10 lần?
Vòng tròn phép trước mắt tôi luôn đưa tôi đến những vị trí khác nhau.
Tuy thế, tôi lại luôn luôn trở lại loại chỗ này.
Tôi kiệt sức bao gồm cả thể lực lẫn tinh thần.
Tôi thực thụ mệt mỏi.
Đồng hồ nước sinh học của tôi cho biết khoảng 1 tháng đã trôi qua.
Và sau đó 1 tháng vòng quanh nạm này, vẫn không có công dụng gì.
Cuộc chiến rất khó dàng.
Mà, tôi đâu có khi nào có cuộc chiến dễ dàng.
Tôi sẽ trúng bao nhiêu đòn tấn công, mất máu thường xuyên khiến ý thức mờ nhạt dần.
Đã từng nào lần quỷ quái vật bước đầu chạy tới vòng tròn phép để tránh phép thuật của tôi.
Tôi bắt đầu nghĩ rằng bọn quái vật này còn có trí hoàn hảo rồi.
Rốt cuộc, tôi chỉ từ biết tốn mana của chính mình để quá qua vòng vây của chúng.
Tôi cảm xúc mình hiện nay đang bị dồn vào chân tường.
Các khớp đã đau nhức.
Tôi đã ăn hết thức ăn uống dự trữ rồi.
Quái vật tại đây cứng và có vị dở kinh khủng nữa.
Nếu tôi không thực hiện phép giải độc khi đang ăn, sức mạnh của tôi vẫn yếu đi.
Tôi hoàn toàn có thể cảm thấy sức lực lao động của mình sẽ sa sút.
Chỉ tất cả mana là còn thừa.
Tôi chần chờ điều gì sẽ xẩy ra tiếp theo.
Nhiều quân thù hơn?
Nhiều đợt tấn công thông minh hơn?
Mana cạn kiệt, cùng tay chân của mình bị xé nát và nạp năng lượng bởi bè phái quái vật?
Chỉ có may mắn để giúp tôi tránh chạm độ đám thú vật khi quay trở lại đây, vào lần tới.
Trong khi đã nghĩ vậy tôi bức tường ngăn mình dẫm vào mẫu vòng tròn phép trước mặt.
Có lẽ, đàn quái vật đã nhận ra sự tồn tại của tôi.
Chúng biết tôi sống trong hộ gia đình hẹp.
Và bọn chúng biết khi tôi dẫm vào mẫu vòng tròn phép này vào căn không gian của phòng không đủ lớn này, tôi đang một lần nữa trở lại ổ quái vật.
Chắc hẳn chúng đang đợi tôi.
Ẩn náu, và chờ đợi khoảnh khắc tôi phạm sai lầm chết người.
Tôi bao gồm linh cảm.
Là sẽ không tồn tại lần tới.
<...>
Đây, là lần thứ nhất tiên, tôi ý thức được chết choc của mình.
Chắc chắn sẽ không có ai phát hiển thị xác của tôi.
Thậm chí có lẽ rằng sẽ không có gì một dụng cụ nào của tớ còn lại sau khoản thời gian tôi chết.
Tôi đã chết, ko chút vết tích sót lại.
Thật xứng đáng sợ.
Tôi hại quá.
Răng hàm của tôi bắt đầu tạo tiếng gấp rút trước khi tôi nhận ra điều này.
Tôi vẫn bị thúc đẩy muốn la hét lên, nhưng cố vào kia tôi chỉ cố chặt lấy cây trượng của mình.
Đã bao nhiêu lần tôi đã làm cho ngơ trước chết choc từ trước tới giờ rồi?
Tôi sẽ sống cuộc sống đời thường của một nhà mạo hiểm, đề nghị tôi đang từng chứng kiến người ta chết ngay trước đôi mắt mình.
Tôi đã từng có lần thấy một con quái vật chẻ một chiến binh mạnh khỏe làm song như một chiếc cành thô trước mắt mình.
Và tôi đã có lần thấy một pháp môn sư thông minh bị dẫm bẹp như một quả quả cà chua bởi thú vật ngay trước mắt mình.
Một đạo tặc chí lý và khéo léo, một kiếm sĩ lanh lẹ...
Tất cả họ đầy đủ chết ngay trước mắt tôi.
Những ngày tôi thấy cảnh đó, tôi dần nhận biết rồi ngày nào đó cũng trở thành đến lượt của mình.
Nhưng đồng thời, tôi cũng cho là <Ít tuyệt nhất là mình an toàn!>
Tuy nhiên, giờ đồng hồ tôi đang thực sự phải đương đầu với nó, tôi quá sợ hãi hãi.
Tôi vẫn không làm được gì.
Vẫn còn nhiều vấn đề tôi mong làm.
Tôi gồm ước mơ!
Đúng thế, mong mơ của tôi...
Tôi hy vọng trở thành một cô giáo.
Tôi mếm mộ dạy học cho phần đông người.
Và, lúc chuyện này kết thúc, khi công ty chúng tôi giải cứu vãn được Zenith-san, tôi đã làm bài xích kiểm tra đến giáo viên ở đại học phép thuật.
Tôi sẽ biến một cô giáo!
Một giáo viên ở Đại học phép thuật.
Tôi đã từ biệt Sư phụ mình sau một trận ôm đồm nhau.
Có lẽ tôi sẽ lại cãi nhau với Sư phụ bản thân lần nữa.
Mặc dù, tôi có cảm giác là lần này có lẽ rằng sẽ ra mắt tốt đẹp hơn.
...Người đó gồm ham muốn mạnh bạo được chứng tỏ mình, liệu giờ này tín đồ đó đang trở thành phó hiệu trưởng?
Tôi ao ước được cảm nhận hạnh phúc bình thường là như thế nào.
Đúng rồi. Ví như tôi là 1 trong những cô giáo, tôi thậm chí là còn có thể kết hôn.
Cưới một anh chàng mà tôi cần lòng, công ty chúng tôi sẽ sống thuộc nhau, với dành mọi đêm lắng đọng với nhau nữa.
Mặc dù tôi thuộc loài quỷ, với thân hình thấp bé nhỏ như một đứa trẻ.
Tôi vẫn nghĩ bản thân có thời cơ nào đó.
Tiếng cười cợt nhạo lòi ra ngoài.
Mặc mặc dù tôi trường đoản cú nhủ là vậy, với tình dường như thế này, lại ghi nhớ đến mong mơ đó...
Tôi sắp đến chết.
Ước mơ vẫn chỉ mãi là ước mơ.
Tôi vẫn chỉ chết trong nhức khổ.
Khi mang lại lúc đó, sẽ không còn thể nào cứu vớt được tôi nữa.
Tôi đắn đo liệu sẽ sở hữu người nào đó tới đến cứu tôi không nữa.
.......Tôi không muốn chết.
Vậy nhưng, tôi đặt chân lên phía trước, và lao vào vòng tròn phép.
Bởi vày tôi không thích chết.
Phần 2:
Linh cảm của mình đã bao gồm xác.
Tôi đã bị dịch chuyển mang lại một chỗ xa lạ, một vài vòng tròn phép nhưng tôi từng đánh dấu đã di chuyển, cùng xem ra tôi đã biết thành đưa mang đến một ổ quái vật khác.
Ngay lúc tôi thấy chúng, tôi thừa nhận ra đây là điều ko thể.
Quái đồ dùng đứng lên các cái xác của những con quái thú khác trên vòng tròn phép.
Có buộc phải là bởi thú vật không bị di chuyển đến căn phòng nhỏ đó?
Vì giờ như thế này, nên không thể cách nào khác ngoài việc sẵn sàng cho vấn đề đột phá.
Tôi nghĩ về trận hình của chúng khá là đẹp.
Một đụn xác quái ác vật, ngăn vòng tròn phép dẫn tới địa điểm tôi tẩu thoát, hồ hết con quái vật đang bao vây xung xung quanh nó.
Tiên phong là
Phòng vệ là 1 trong những con hình người to đùng đang đứng đó, Mad Skull, phun ra đa số khối đá.
Tôi ban đầu thi triển phép thuật của chính bản thân mình trong khi nghĩ rằng,
"Hỡi, tấm tiếp giáp của vùng đất vĩ đại, hãy bao vây lấy ta,
Đất xung quanh bắt đầu tạo những thiết kế một pháo đài trang nghiêm ở xung quanh tôi.
Dần dần, nó ôm lấy phần trên đầu tôi, tôi đang được bảo vệ bên trong pháo đài.
Tuy nhiên, tôi đang dừng nó lại khi đến một độ cao nhất định.
Xem thêm: Cách Cày Ip Nhanh Trong Lmht, #1 : Cách Kiếm Tinh Hoa Lam Và Cam Nhanh Nhất
Tôi không nên nó lên tới mức trần.
Chỉ cao mang lại ngực của tôi là cũng đủ để chặn đòn tiến công của Iron Crawler rồi.
"Hỡi, mưa rơi, ta triệu gọi ngươi, hãy phân tán cùng đánh chìm cả cầm cố giới!
Vô số phần nhiều giọt nước ở xung quanh đầu tôi, và biến chuyển những viên đạn bắn lan cả khu vực vực.
Tuy nhiên, vị uy lực của phép màu này là cực kỳ thấp, quái vật chỉ bị ướt vì chúng.
Tôi cũng làm rõ điều đó.
Nên, ngay tiếp nối tôi ban đầu niệm phép thuật tiếp theo.
"Thương chị em Thần, hạ phàm từ trên thiên mặt đường và dải cây tích trượng ngừng hoạt động thế giới! !"
Tất cả phần ngoài của cộng đồng quái vật, đã trở nên dính nước trước đó, đang tạo ra tiếng lắc rắc khi chúng nhanh chóng bị đông cứng lại.
Tôi vẫn còn đấy phải bổ sung cập nhật thêm phép màu nữa. Phép màu cao cấp.
"Sương Vương, bá vương vãi của thảo nguyên tuyết vĩ đại.
Mặc một white color tuyền, hỡi Linh Vương, fan thu toàn bộ nhiệt nóng.
Vị Vương sắt đá, thống thị tử vong băng giá! !"
Phép thuật mà lại tôi đã rút ngắn đã hoàn tất.
Những cây thương băng trồi lên mọi khu vực.
Nó xuất hiện thêm cả quanh vùng trước mắt tôi.
Những cây yêu đương băng chui vào lũ thú vật đằng sau lớp quái vật tiên phong, từng bé một.
Tôi sẽ không phá hủy được địch thủ đứng trước.
Với tượng phật băng nhập vai trò là bức tường, tôi niệm chú phép màu cao cấp, và tiến công vào hàng đằng sau.
Khi tôi từng sống mê cung ngay sát Shirone, phía trên là giải pháp mà tôi sẽ học được.
Chiến thuật chiến thắng.
Vậy nhưng...
<...Đúng như là mình sẽ nghĩ.>
Cùng thời gian lũ quái vật đằng sau đang chết dần, từng con quái thú nhảy ra tự vòng tròn dịch chuyển.
Bước qua đa số con quái thú mà tôi new tiêu diệt, đợt tiến công mới này cùng với lũ thú vật đã tràn ngập không khí với tốc độ đáng tởm ngạc.
Cả phòng mau lẹ tràn đầy tai quái vật.
Tim tôi cũng gấp rút tràn đầy sự tốt vọng.
Ngay khi căn phòng đã đầy bầy quái vật, tôi bước đầu mất bình tĩnh.
Không ổn định rồi.
Tôi tất yêu vượt qua nếu như không làm gì đấy với núi xác chết đó.
Tuy nhiên, tôi không tồn tại sức.
Từ cự ly xa, Mad Skull phun một viên Đạn Đá.
Một phần của Thổ Trại đã biết thành phá hủy, và những bé Iron Crawler với tốc độ chậm chạp, ban đầu luồn lách qua khe hở.
Mồ hôi lạnh thong dong nổi lên đằng sau lưng của tôi.
"Kiếm đã cháy của ta, hãy xé tan đối phương của ta thành từng mảnh!
Lưỡi tìm lửa bay lên, cùng lớp vỏ của Iron Crawler đang nóng đỏ.
Iron Crawler oằn oại và bị tiêu diệt dần.
Iron Crawler yếu ớt với lửa.
Vậy nhưng, sử dụng lửa trong một chiếc hang ko phải là 1 trong ý hay.
Như có cái nào đấy đang ngăn cổ họng của tôi.
Tôi không còn cách làm sao khác không tính việc thực hiện nó.
"Hỡi, tấm gần kề của vùng đất vĩ đại, hãy bao vây lấy ta,
Tôi lại tạo nên một bức tường bền vững và kiên cố một lần nữa.
Lượng mana còn sót lại của tôi đang sút dần.
Tôi buộc phải nhanh lên.
Dùng mana thế nào là tốt nhất?
Làm sao tôi rất có thể sống sót?
Nghĩ đi.
Tôi để ý tiêu diệt quái thú trong khi nghĩ phương pháp sống sốt.
Tuy nhiên, tôi bắt buộc nghĩ được bí quyết gì.
Cuối thuộc tôi đã tiêu đời rồi sao?
Đã cho hồi ngừng ư?
Tôi sẽ đề xuất chết tại chỗ này ư?
Tôi vẫn đã nghĩ vậy vào khi liên tiếp giết tai ác vật.
<...A~.>
Chân tôi sẽ lảo đảo.
Đầu vẫn lờ mờ.
Tôi có thể cảm thấy mana vào người bước đầu cạn đi.
Tôi biết bản thân sẽ ngất xỉu sau khi tôi bắn ra vài nhiều loại phép nữa.
Tôi thế lấy cây trượng.
Tôi không thích chết.
Tôi không muốn chết.
Mặc cho dù tôi nghĩ về vậy, trong tâm địa trí của mình, từng lắp thêm một xuất hiện.
Ngay sau thời điểm tôi được sinh ra, tôi nhớ mang lại vẻ mặt thất vọng của bố mẹ mình.
Ở trong ngôi lành yên bình mà tôi đã từng sống, tôi là fan duy duy nhất không thể giao tiếp với những người khác.
Cha người mẹ tôi thương sợ tôi cùng dạy tôi cách nói.
Tôi bị ấn tượng bởi pháp sư ghé qua làng mạc của tôi, và rồi tôi đã học phép thuật.
Tôi đã vứt làng, dù new chỉ biết phép màu hệ nước sơ cấp.
Sau khi tôi tránh đi, tôi gặp ba cậu bé.
Tôi đi với họ có tác dụng nhà nguy hiểm trong suốt các năm.
Một tập thể của chúng tôi đã chết, yêu cầu cả buổi tiệc ngọt giải thể.
Sau đó, tôi đi đến lục địa Trung Tâm.
Tôi đã chạm mặt nhiều người, và ở kia tôi biết đến Đại học Phép thuật.
Sau đó tôi nhập học tập Đại học.
Tôi được học tập lần đầu tiên trong đời, và gây được ấn tượng.
Tôi đạt điểm cao ở bài kiểm tra, và kết quả của số đông lần kiểm tra thực hành đã làm bạn khác nên ghen tỵ.
Tôi nói các chuyện cùng với bạn của chính bản thân mình ở trong ký túc xá.
Khi tôi đến cao cấp, tôi đã chạm chán Sư phụ của mình.
Từ Sư phụ, tôi đang học được phép thuật hệ thủy cấp Thánh, dễ ợt sử dụng nó với kiêu căng ngạo mạn.
Sư phụ của tớ nói này nói nọ, cùng nổi giận.
Tôi xuất sắc nghiệp sau đó, và ban đầu một hành trình mà ko nói một lời gì cùng với Sư phụ của mình.
Tôi sẽ nghĩ mình đủ giỏi để gia công việc nghỉ ngơi vương đô Asura, buộc phải tôi đang đi đến đó.
Vậy nhưng, khi không có được câu hỏi gì, tôi dần đi cho phía biên giới.
Và sống biên giới, không tìm được việc gì nữa, tôi đã mất phương hướng.
Nhưng, ngay sau đó và tôi đã thấy một mảnh giấy thuê gia sư.
Tôi đã gặp gỡ Paul và mái ấm gia đình của anh ta, và tôi cũng đã gặp Rudi.
Tôi đang rất quá bất ngờ khi thấy cảm xúc của Paul và mái ấm gia đình anh ta.
Tôi đã phấn khởi cùng ghen tỵ trước kỹ năng của Rudi.
Tôi quan gần kề Rudi tránh nhằm em ấy trường đoản cú mãn như tôi trước kia, cùng tôi đã nảy nở cảm hứng kính trọng so với em ấy.
Sau lúc tôi dạy mang đến Rudeus phép màu hệ nước cấp cho Thánh, tôi sẽ rời đi.
Tôi ban đầu đi sâu vào trong mê cung gần vương quốc Shirone.
Sau khi đoạt được mê cung, tôi đã có được thuê bởi quốc gia Shirone.
Tôi dạy phép thuật cho hoàng tử Pax, và tất yêu ngờ được là rất là khác so với hồi tôi còn dạy đến Rudi. Tôi nhận biết sự bất tài trong nghề thầy giáo của mình.
Một lá thư được nhờ cất hộ từ Rudi một ngày tiếp theo đó, cùng tôi đã rất chuyên cần để viết một cuốn sách ngôn từ Quỷ Thần cho em ấy.
Tôi nhận biết mình đã chán ghét Vương quốc Shirone, với tôi đã vứt đi.
Và ngay tiếp đến tôi đã nghe về việc kiện Dịch chuyển.
Tôi đã chạm chán Elinalize và Talhand.
Tôi đã ngạc nhiên trước sự tự do thoải mái của Elinalize với Talhand.
Tôi vẫn đi cùng họ đến châu lục Quỷ.
Tôi đã gặp mặt lại phụ huynh của mình sau một thời hạn rất dài, với đã có thể xác thực được rằng họ đích thực rất yêu quý tôi.
Sau đó, tôi đã chạm mặt Kishirika.
Và sau đó, và sau đó...
Những cảnh kia lướt nhoáng qua vào đầu tôi.
Một bé Iron Crawler đến trước phương diện tôi.
Căn phòng đã nóng lên bởi nhiệt độ nóng của phép thuật hệ lửa trước đó, nên công dụng của Frosh Nove vẫn suy yếu.
Đã hoàn thành rồi.
Tôi không muốn chết, tôi ghét chuyện này.
THẬT GHÉT QUÁ!
Tôi vung bừa cây trượng của mình.
Tơ dính cất cánh đến nơi tôi, và kết dính cây trượng của tôi.
Ngay lập tức, trượng của mình đã rơi xuống mặt đất.
Tôi lui về đằng sau, nhưng tất cả một bức tường ở sau tôi.
Một bé Iron Crawler tiến tới.
Có bao nhiêu con vậy?
Tôi cần yếu thi triển thêm phép màu nào nữa.
Tôi chuẩn bị bị nạp năng lượng sống ư?
Tôi ghét chuyện này, sao lại buộc phải thế này chứ?!
A~.
...A.
Xem ra tôi sẽ không lúc nào có thể chạm chán lại mẹ của chính bản thân mình được nữa rồi.
Lúc đó, kia là suy xét cuối cùng của tôi.
Và, con quái vật đang tiến cho trước tôi, tôi rứa chặt lấy mắt mình.
Phần 3:
Tôi đã chờ suốt, tuy nhiên khoảnh khắc này đã không bao giờ xảy ra.
Tôi đã bị tiêu diệt lập tức sao, tôi nhận ra là mình chẳng thể nghĩ vậy được nếu mình đã chết.
Tôi cần yếu hiểu được chuyện gì vẫn xảy ra.
Vậy nhưng, tôi không còn nghe thấy âm nhạc nào nữa.
Có lẽ, tôi đang đi vào đây, nhân loại sau loại chết.
Tôi vẫn tồn tại sợ, nhưng mà tôi mở mắt của mình.
Ngập trong tầm nhìn của tôi là 1 trong những cảnh vượt qua mức độ tưởng tượng của tôi.
Một nhân loại băng.
Death Road Tarantula, Iron Crawler, cùng Mad Skull.
Tất cả đều đang trở thành tượng băng đá.
Mad Skull, với vỏ hộp sọ ở bên trong, đã sụp đổ cùng với tiếng nhấp lên xuống rắc rã rã.
Hộp sọ và phiên bản thể vỡ lẽ tan với rơi xủng xẻng xuống mặt đất với tiếng động lớn, y như tiếng kính rơi.
Đóng băng trọn vẹn đến tận cốt lõi.
So cùng với Frosh Nova của tôi, chỉ đóng băng bề mặt, uy lực này rõ ràng là nghỉ ngơi một đẳng cấp và sang trọng khác.
Tôi nghĩ không còn con thú vật nào sinh tồn được.
"...Ể?"
Tôi thiếu hiểu biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Tôi đi đem cây trượng của mình, trong khi đang hoang mang.
"Hyaaa!"
Cây trượng thừa lạnh, và tôi vẫn theo sự phản xạ làm rơi nó.
Trong một quả đât của sự tĩnh lặng này, tôi nghe thấy tiếng vang.
Như là đáp lại với tiếng kêu vừa nãy, một các giọng nói vang mang lại tai của tôi.

"A, may quá..."
Tự tin đi qua những tượng băng, đó là 1 trong những cậu thanh niên.
Thời điểm mà tôi vừa nhận thấy cậu ta, tôi ban đầu cảm thấy tim mình vẫn đập hết sức nhanh.
Đó là người bầy ông ưng ý của tôi.
Vẻ mặt nhân hậu lành, và mái tóc dường như mềm mượt.
Cậu ta cao với đang mặc áo choàng robe, nhưng mặc dù cho là một pháp sư, cậu ta cũng có thể có vẻ cơ bắp.
Mặc dòng áo choàng xám và giữ một cây trượng lớn, cậu ta tiến mang đến chỗ tôi.
Cậu ta cúi đầu chú ý tôi cùng với vẻ mặt yên tâm rõ ràng.
"Ể? Ể?"
Tôi hiện nay đang bị ôm chặt.
Người cậu ta ấm, mạnh dạn mẽ, và có đôi tay vững chắc.
Một mùi mùi thơm nhẹ lẫn với chút mùi mồ hôi. Vậy nhưng, nó có vẻ như là mùi hương hoài niệm đối với tôi.
Cậu ta cúi đầu sâu xuống, cùng vùi mặt của bản thân mình vào gáy của tôi, và khi cậu ta hít sâu cậu ta như đang cực kì xúc động.
"Su~u...."
"....!"
Và tiếp nối tôi phân biệt điều này.
Tôi đang không tắm cọ suốt một mon qua.
"A!"
Lần sản phẩm hai tôi nhận biết điều này, tôi đẩy cậu ta đi.
"Sao vậy ạ?"
Mặt cậu ta sẽ tỏ ra ngạc nhiên.
Chết rồi. Tôi đã làm cho điều thông tục như thế.
Mặc cho dù cậu ta mới cứu tôi.
À, nhưng, tôi không thích nghĩ là hôi hám...
À, không... Giờ đồng hồ tôi gồm thật sự rất cần phải lo đến chuyện kia không?
Sao cầm này?
Tôi tất yêu sắp xếp xem xét của mình.
"X-Xin lỗi, tôi nghĩ bạn hơi hôi.."
"Hôi.. ư? À phải, em xin lỗi!"
Tôi hơi quá bất ngờ khi cậu ta bước đầu ngửi tay áo của mình.
"À, không phải đâu! Ý tôi là fan tôi đấy. Cũng chính vì tôi đã bị kẹt ở chỗ này một tháng rồi."
"Ồ, ý của cô ấy là vậy sao? Ừm, em thật ra không xem xét đâu."
"À, tôi lại chú ý đấy."
Tôi tránh việc nói như vậy.
Mà, có lẽ rằng như rứa là được rồi.
Tôi đề nghị cảm ơn cậu ta trước đã.
Sau đó, tôi đang lắng nghe thương hiệu cậu ta.
"Cảm ơn cậu do đã tốn thời gian để giải cứu tôi."
"Không, chỉ với chuyện đương nhiên thôi mà."
Chuyện đương nhiên ư?
Không có người đồng nhóm nào mà lại tôi biết đã thấy cần được cứu đem tôi khỏi chết choc trước một anh em quái vật cực kỳ đông đảo như vậy này.
À đề xuất rồi, thương hiệu của cậu ta. Nghe tên cậu ta đã.
"À hừm... Cực kỳ hân hạnh được gặp cậu, tôi được điện thoại tư vấn là Roxy Migurdia. Nếu bao gồm thể, liệu tôi theo thông tin được biết danh tính của cậu không?"
Sau lúc tôi nói vậy, cậu ta tự nhiên cứng tín đồ lại.
Tôi sẽ nói nào đấy kì kỳ lạ sao?
"M-mới vừa nãy... Khôn xiết hân hạnh được gặp mặt cậu sao?"
"Ể? À, chúng ta đã gặp mặt nhau nơi đâu đó trước kia sao? Nếu gắng thì tôi chân tình rất xin lỗi, nhưng lại tôi không nhớ được tý gì cả.."
Nghĩ lại thì, tôi có xúc cảm buồn mỉm cười là mình đã có lần thấy ai đó như cậu ta trước kia.
Giờ, nơi đâu nhỉ?
Cậu ta dường như trông hơi giống như Paul-san...
Tôi thật sự rất có thể quên fan như vậy sao?
"Tôi cần thiết nhớ được tý gì cả.."
Cậu ta trông xanh tái.
Tôi đã làm cậu ta giận sao?
Dù thay nào đi nữa, tôi chính xác là đã gặp mặt người như cậu ta ở chỗ nào đó.
Có nét nào đấy trên mặt của cậu ta làm tôi có thể nhớ lại, từ rất mất thời gian rồi...
"Nhớ...nh...hớ....."
Đầu của cậu ta nghiêng từ vị trí này sang mặt kia, với cậu ta loạng choạc vài bước về phía sau.
Đột nhiên, dường như như cậu ta đang giữ cái nào đấy từ trong mồm của cậu ta...
"Ụeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee"
Cậu ta đang nôn.
---
Cậu bé Rudi ngày kia - sau một thời hạn dài, đã trưởng thành và cứng cáp và trở thành một người lớn nhưng giờ tôi mới được biết là Rudeus Greyrat.
Xem thêm: Cần Bán Nhà Đất Giá 800 Triệu Đến 1 Tỷ, Bất Động Sản Bán Tháng 12/2022
Paul-san và những người dân khác vẫn theo kịp sau đó và gửi tôi đến nơi an toàn, sau khoản thời gian thoát bị tiêu diệt trong gang tấc.
Chuyên mục: Game Mobile
lịch phát sóng bóng đá hôm nay