Con cưng của tổng tài ác ma
Còn cô, khi nhìn vào vẻ phương diện của đều người, Tiêu Hà Hà lần chần nên mở miệng nạm nào. Rồi nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của An Tây, cô không nói, cũng không muốn nói tức thì trước mặt những người. “Không sao rồi!”
Hai đôi mắt của Tần Trọng Hàn híp lại, tảo người bước vào văn phòng.
Bạn đang xem: Con cưng của tổng tài ác ma
Trên phương diện của An Tây vẫn còn nguyên vẻ lợt lạt như tờ giấy đó.
Tăng Ly sẽ vào trong văn phòng của Tần Trọng Hàn.
Khi nhân viên ở trong nhà giám sát đến chuyển đĩa phim, Tiêu Hà Hà ngay mau chóng đi pha nhị ly cafe rồi bưng cho phòng tổng tài, đặt dòng khay lên bàn.
“Tổng tài!” mắt của Tiêu Hà Hà tạm dừng ở chỗ cái đĩa. “Cái đĩa này có thể nào đem hủy đi không?”
Quả nhiên, vừa nêu ra vấn để, ánh nhìn của Tăng Ly cùng Tần Trọng Hàn phần đông bị cô thu hút.
“Thư ký kết Tiêu, ý cô là sao?” Tần Trọng Hàn nhướng mày.
Tiêu Hà Hà ra quyết định không vòng quanh nữa. “Tôi gọi ý của tổng tài, tuy thế không quan trọng phải làm vậy. Tổng tài, xin hãy khiến cho công ty bớt đi một chút khói lửa, đôi khi nhân nhượng mang lại yên chuyện chẳng phải giỏi hơn sao?”
Tần Trọng Hàn và Tăng Ly phần nhiều hơi bất ngờ.
“Hà Hà, tổng tài đã xử phạt nhân viên không giỏi của công ty, cô chớ tham gia vào!” Tăng Ly không hiểu nhiều nổi Hà Hà là bạn dễ bị tóm gọn nạt hay dở người ngốc nữa.
“Giám đốc Tăng, phần lớn chuyện không giống thì tôi ko quan tâm, tôi chỉ không muôn bởi tôi cơ mà làm mích lòng ngẫu nhiên đồng nghiệp nào!” Một bà mẹ đối kháng thân như cô, nên kiếm sống nuôi con, lúc nào thì cũng thận trọng dè dặt như bước trên băng mỏng, từ trước tới lúc này chưa bao giờ làm gì mích lòng người khác, làm fan phải tích đức, cô luôn luôn quan niệm như vậy.
“Thư ký Tiêu, sao cô biết tôi lấy chiếc dĩa này bởi vì cô?” Tần Trọng Hàn ngước đôi mắt bình thản lên, đủng đỉnh hỏi.
“ờ…” Tiêu Hà Hà khá khựng lại, khía cạnh đỏ lên.
“Thư cam kết Tiêu trong khi tưởng người nào cũng mê mình thì phải!” Tần Trọng Hàn cười cợt khẩy.
“Chẳng lẽ chưa phải vì Hà Hà à?” Tăng Ly lại bô bô hỏi.
Tiêu Hà Hà tuyệt nhất thời không phản ứng kịp. Chẳng lẽ không phải? Cô tưởng bở rồi sao? Trời ơi! phương diện cô đỏ bừng lên. “Tôi xin lỗi, tôi cứ tưởng…”
“Ra ngoài!” ghẻ lạnh thốt ra nhì từ, tầm nhìn của Tần Trọng Hàn vẫn không rời khỏi khuôn khía cạnh khúm cụ sợ sệt và ngượng ngùng của Tiêu Hà Hà.
Trợn góc nhìn anh ta, cô nhận thấy rằng chắc chắc hẳn rằng mình đã xem xét quá nhiều, sao tổng tài rất có thể vì một thư ký kết như cô đối xử với những người tình của bản thân mình như vậy được.
Nhìn anh ta, cô không bắt được chút cảm hứng nào từ trong đôi mắt anh ta. Chàng trai này thừa nguy hiểm, hai con mắt sâu thẳm đến độ làm cho tất cả những người khác bất giác đắm chìm trong nó thời gian nào ko hay.
Nhưng… tuy nhiên sao cô cứ cảm giác có nào đấy không đúng vậy cà?
Từ từ bỏ quay người lại, Tiêu Hà Hà rời khỏi ngoài, vẻ mặt đăm chiêu.
“Hàn! Thực sự ngạc nhiên được đó!” Tăng Ly mỉm cười gian xảo như một con cáo. “Anh và đúng là gian xảo! Anh đã bởi vì một cô thư ký kết cỏn bé mà làm to chuyện.”
“Cậu thong dong quá!” Giọng điệu quyết đoán, lòi ra một chút thiếu kiên nhẫn, với cả vẻ thấp thỏm sau lúc bị quan sát thấu.
“Hàn! không phải như anh suy nghĩ đâu!” An Tây sỢ hãi hét lên, trên mặt còn có vẻ kinh ngạc như không dám tin. Cô ta ngạc nhiên được rằng Tần Trọng Hàn đích thực lại vì Tiêu Hà Hà mà đào thải mình, trong cả tình nhân cũng không được gia công tiếp nữa.
Nhìn vào khuôn khía cạnh méo mó của An Tây, một đợt tiếp nhữa rút tay về. Tần Trọng Hàn châm một điếu thuốc, tỉnh bơ nói: “Kết thúc rồi! với cô biết rõ nguyên nhân tại sao! Những cô bé thích giở trò sau lưng, tôi ghét nhất!”
“Hàn! Em không nên rồi! Em sẽ không dám nữa đâu!” NƯỚC mắt của An Tây chảy xuống như mưa, rơi lã chã ngoài chân Tần Trọng Hàn. “Hàn ơi, em thật sự sai rồi!”
“Cô biết phải làm cái gi rồi chứ? rời ra khỏi thành phô này, tôi không thích thấy cô ở chỗ này nữa!”
Lạnh lùng viết một tờ séc. “Đây là sản phẩm cô đáng có được!”
“Hàn…”
“Ra ngoài! ngay lập tức lập tức!” Giọng nói lạnh lùng đến mức thiết yếu lạnh rộng được nữa, Tần Trọng Hàn hất tay cô ta ra.
An Tây hiểu rõ không còn thời cơ xoay chuyển nữa, đều giọt lệ trong mắt cứ quay cuồng, chú ý Tần Trọng Hàn với vẻ phương diện u ám, đôi tay run rẩy đàng hoàng cuộn thành rứa đấm. “Vì Tiêu Hà Hà?”
“Ra ngoài!” Hét lên một tiếng rét mướt lùng.
Cuối cùng An Tây cũng thu dọn chấm dứt đồ đạc. Cơ hội cô ta tránh đi, Tiêu Hà Hà được Tần Trọng Hàn nhờ mang đến phòng Kế toán rước hóa đơn. Khi cô con quay lại, An Tây đã đi được rồi.
“Hà Hà, An Tây bị loại trừ rồi, chị có biết không?” phía Tịnhh những chuyện hỏi.
“Hả…” Cô ngây fan ra. “Em sẽ nói gì vậy?”
“Chị lần khần hả? Tổng tài đã loại trừ chị ta rồi. An Tây đã đi rồi!”
Thật sự là do mình sao?
Tiêu Hà Hà ngay lập tức lập tức đi vào văn chống của Tần Trọng Hàn. “Tổng tài, thư cam kết An…”
“Tay của cô ấy sao rồi?” Tẩn Trọng Hàn vòng qua bàn thao tác rồi đi tới, cầm tay cô lên, một bí quyết tự nhiên, rồi đánh giá kỹ một lượt, khẳng định cô vẫn bôi dung dịch rồi new chịu buông ra.
Tiêu Hà Hà vẫn choáng ngợp trước hành động nữ tính của anh ta, gần như quên mất phần lớn gì bạn thích hỏi. “Tổng… Tổng tài! nguyên nhân lại sa thải thư ký kết An vậy?”
“Vì cô!” Câu vấn đáp nằm quanh đó tưởng tượng. Sau đó, điều có tác dụng cô quá bất ngờ hơn nữa là, anh ta vẫn hôn nhẹ lên trán cô, cùng trong giây phút cô vẫn đang ngây tín đồ ra đó, cô sẽ nằm gọn trong khoảng tay anh ta rồi.
“Không!” Cô hốt hoảng kêu lên nhưng…
Điểu này còn có vẻ như là một trong những lời tuyên bố.
Có vẻ như đang tuyên cha với cô rằng cô là người thiếu nữ của anh ta vậy.
Xem thêm: Doraemon - The Movie Tập 24
Sông lưng của Tiêu Hà Hà khẽ rung lên.
ở buổi tiệc kỷ niệm, trong nhà dọn dẹp nam, cành tượng bị giật hôn đó lại in sâu vào trung khu trí. Body toàn thân cô run rẩy, vậy giãy giụa mà lại không thể ra khỏi sự kìm hãm của anh ta. Cô đã bị anh ta hôn khôn cùng đau, siêu đau! không thể chịu được nổi nữa, cô há miệng cắn môi anh ta, mùi tiết tanh tràn đầy trong miệng, tuy vậy anh ta cũng ko buông cô ra, ngược lại còn hỗ trợ nồng nàn hơn nụ hôn này…
Cơn trêu ghẹo nhả đến bất thần này, giống như đang tuyên bố điều gì đó.
“Từ từ bây giờ trở đi, em là của tôi!” sau cuối anh ta cũng buông cô ra, mở miệng to ngang ngược, tuy vậy trong tiếng nói lại đầy trang nghiêm và kiên định.
“Không!” Cô nhấp lên xuống đầu, trợn lớn mắt. Người bầy ông này thật xứng đáng sợ.
“Bốp” một tiếng, cô giơ tay lên đánh anh ta. Anh ta không né tránh, một cái tát trúng ngay vào mặt. Cô sững sờ.
Hừ một tiếng rét mướt lùng, đôi mắt lạnh như băng của Tần Trọng Hàn khóa chặt đôi mắt đang lo âu của cô. Nhưng, anh ta chỉ liếm máu làm việc khóe mồm rồi nhếch môi, trong hai con mắt đên lóe lên một tia tàn nhẫn, tiếp nối lại quay về vẻ hờ hững như vẫn chết.
“Em là cô gái đầu tiên dám đánh tôi, nhưng tôi cho em vinh diệu này!” Giọng của anh ta vẫn ngang ngược nhưng lại dịu dàng.
Cô chú ý anh ta chằm chằm, tim bước đầu đập nhanh. Cô sợ anh chàng này, cũng chính vì anh ta vẫn dấy lên trong trái tim cô một nhỏ sóng dữ dội.
“Em ngoan đi, chớ chọc giận tôi!” vẻ đe dọa ngông cuồng kiêu ngạo của anh ta làm đôi mắt đang ngạc nhiên của cô tủ thêm một tấm mê hoặc.
“Anh điên rồi!” Cô sợ tới mức quên luôn mục đích mang lại tìm anh ta, nhanh như bay chạy ra ngoài.
“Hà Hà, môi chị bị sao vậy?” hướng Tịnh nhận thấy cô tá hỏa chạy thoát ra khỏi văn phòng của tổng tài, chú ý cô với góc nhìn nghi ngờ. “Này! Sưng rồi kìa! Chắc chưa phải tổng tài vẫn hôn chị đó chứ?”
“Nói lung tung gì vậy!” Tiêu Hà Hà đột nhiên cứng đờ.
Cố cố gắng nhịn cười, lại nhận biết ngay cả khóe môi cũng cong cứng lên. Cô chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Đứng cạnh tấm gương, cô đưa bàn tay đã run rẩy lên vuốt ve đôi môi đã biết thành hôn của mình, vẫn còn đang râm rang cháy bỏng.
Rốt cuộc anh ta tất cả ý gì?
Lời tuyên tía ngang ngược như vậy, rút cuộc anh ta mong mỏi làm gì?
Khi bước thoát ra khỏi phòng vệ sinh, cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt.
Sau đó, Tần Trọng Hàn không bong khỏi văn phòng của mình.
Khi sắp đến hết tiếng làm, Tiêu Hà Hà thừa nhận được điện thoại của Mig, cuối cùng cô bé đó đã ngán Singapore và chịu trở lại rồi. “Chào! Hà Hà, buổi tối nay chúng ta đi nạp năng lượng mừng, đưa bé trai bọn họ đi ăn món Tây ha, chị mời em!”
“Có chuyện gì vui hả chị?” Khóe mồm của Tiêu Hà Hà cũng được ăn lây một thú vui mỉm, trong phút chốc đã quên mất chuyện mình bị Tần Trọng Hàn xâm phạm. “Nghe giọng chị đang khôn cùng vui thì phải?”
“ừ, chút nữa chạm mặt nhau rồi nói! À phải rồi, chị đang lái xe cho đón Thịnh Thịnh trước, sau đó đến công ty đón em. Sáu giờ. Đừng quên đó!” Mig căn dặn.
“Dạ! Chút nữa gặp!” Tiêu Hà Hà gác máy.
“Hà Hà, chúng ta trai của chị ý hả?” hướng Tịnh lại bắt đẩu các chuyện.
“ờ…” Tiêu Hà Hà định che nhận, tuy nhiên khi ngửng đầu lên thì nhìn thấy Tần Trọng Hàn, đơ thót tim rồi tự nhiên và thoải mái gật đầu.
“Hà Hà, chị có chúng ta trai rồi hả?” phía Tịnh hét lên.
Tiêu Hà Hà liếc chú ý Tần Trọng Hàn: “ừ, đúng vậy! Chút nữa anh ấy sẽ đến đón chị!”
Cô nói vậy là ao ước gián tiếp đến Tần Trọng Hàn biết, để anh ta chớ quấy rối mình nữa, cô sẽ có các bạn trai rồi!
Ánh đôi mắt của Tần Trọng Hàn đùng một phát trở phải dữ tợn, sải bước đi về phía công sở của Tăng Ly.
Tiêu Hà Hà thở phào, lần này chắc chắn ổn rồi, tổng tài sẽ không còn làm những việc khó hiểu kia nữa.
Sau khi không còn giờ làm, Tiêu Hà Hà đón thang máy trở xuống dưới, những đồng nghiệp đang cười cợt nói vừa nhận thấy cô thì nhanh chóng nín thinh. Kế tiếp cô ra khỏi thang máy, cứ cảm thấy sau lưng đang có vô sô góc nhìn dõi theo mình.
Ra ngoài đại sảnh, cô nhìn thấy xe của Mig trường đoản cú đằng xa.
Còn phía bên trong đại sảnh, thang lắp thêm riêng của tổng tài cũng khá được mở ra.
Tiêu Hà Hà chạy nhanh về phía xe pháo của Mig. Mig sẽ lái một mẫu suv, một cái xe thật là man! Một cậu nhỏ nhắn bước xuống xe cùng chạy như cất cánh về phía Tiêu Hà Hà. “Mẹ ơi, bé đến đón người mẹ đây!”
“Chạy chậm trễ thôi con!” Tiêu Hà Hà vội bao phủ lấy cậu bé. “Con trai, bọn họ mau đi thôi!”
Tần Trọng Hàn bước thoát khỏi tòa nhà, tầm chú ý vô tình quét qua, liền bắt gặp ai đó đang bồng một đứa bé ngồi vào trong xe.
“Tiêu Hà Hà?” Tần Trọng Hàn sững fan ra. Đứa bé bỏng đó…?
Tiêu Hà Hà vừa quay đầu lại thì nhận thấy Tần Trọng Hàn vẫn đứng ở cửa tòa nhà, bỗng dưng nhiên, tim cô giật thanh mảnh thót, rồi cô nhận thấy Tần Trọng Hàn đang sải cách về phía này…
“Mig, mau chạy đi!” Tiêu Hà Hà nhét con trai vào xe, rồi mình cũng nhanh chóng ngồi vào trong.
Xem thêm: Công Ty Cổ Phần Quốc Tế Tic Xkld, Xuất Khẩu Lao Động
“Có chuyện gì vậy? Sao chú ý em như thể như gặp gỡ ma vậy?” Mig nghe cô ân hận như vậy liền nhanh chóng nổ thứ xe.
Chuyên mục: Game Mobile