Nhà nàng ở cạnh nhà tôi voz

      37

Gọi năng lượng điện xin bác Hải tối nay mang lại trốn lên trên cầu ngắm sông xong, bản thân dắt nhỏ Vi đi dạo. Nếu có đk chuyển vào đó sống thì hay. Đường phố không tồn tại tí bụi bặm bụi bờ rác rưởi với nạp năng lượng xin. Cuộc sống thường ngày yên bình đến cạnh tranh tin trường hợp cứ sống sống Hà Nội. Xưa nhà mình sống trong hồ nước Chí Minh, cũng nhộn nhạo lắm. Chẳng nơi đâu như sinh hoạt Đà Nẵng. Nhỏ Vi dẫn mình mang lại Lu caffe, bản thân cùng nhỏ ngồi ngắm đường phố. Bao gồm lúc bé dại Vi chẳng nói gì, cứ im lặng hồi lâu. Mình cũng ít chuyện, bắt buộc để mặc nhỏ dại chạy theo những cảm giác không đầu không cuối.

Bạn đang xem: Nhà nàng ở cạnh nhà tôi voz

12h đêm, bản thân và nhỏ Vi quốc bộ ra cầu. Vào mùa giá buốt nên cũng không nhiều người hứng ra xem cầu xoay ban đêm. Chưng Hải đứng đợi mình tự bao giờ. Nhìn thấy bác, mình đi nhanh hơn. Bác Hải quý mình từ hồi nhỏ, đề xuất nhìn thấy mình là bác rối rít hỏi chuyện. Bác nắn tay nắn chân chê mình còi cọc, dong dỏng lên được mấy. Khổ quá, nỗi nhức của cháu chưng cứ va vào làm cho chi. Bác bỏ Hải hỏi han bé dại Vi một vài câu rồi chỉ cho đàn mình chỗ ngồi phía giữa cầu.

– Đừng tất cả ngồi ltinh tinh rồi cầu xoay lại rơi xuống sông, bác bỏ không vớt được đâu.

Bác dặn dò mình cẩn thận một hồi xong để mình dắt nhỏ Vi ra cầu. Nhỏ tuổi Vi có vẻ như thích. Tay nhỏ tuổi nắm chặt tay mình, ướt nhoèn mồ hôi, mà cứ đung gửi mãi. Tìm ghế ngồi xong, mình và bé dại ngồi dựa vào thành cầu, chú ý lên trời. Khung trời tối đen, như cái màu u tối đang hiện tại hữu trong thâm tâm mình. Chỉ khoảng nửa tiếng nữa là cho 1h sáng, phần ở giữa của cây cầu này, địa điểm mình sẽ ngồi, vẫn quay 90 độ xung quanh trục và nằm dọc theo mẫu chảy của dòng sông, mở đường mang lại tàu lớn đi qua. Mình dẫn nhỏ tuổi Vi tới đây, không chỉ có để ngắm cầu, không những để nhìn sông. Bạn thích ngồi bên bé dại vào thời khắc cầu chuyển động, để thử dùng cái cảm xúc dù trái đất có chuyển động, xoay chuyển, đổi thay, thì bản thân và bé dại vẫn ở bên nhau, trái tim mình vẫn vậy, vẫn chỉ dành riêng riêng, cho một người thôi… suy nghĩ cũng thấy tương đối sến!

Thấy khát khát, mình bảo bé dại Vi ngồi lại rồi chạy đi thiết lập gì uống. Ngồi suốt một tiếng mà không tồn tại gì uống thì mệt. Bé dại Vi tương đối níu mình rồi cũng cho đi. Đi một dịp rồi quay trở về mà. Lo thừa.

Chạy đến hàng tạp hóa cũng mất rộng 1 cây. Chọn hai dòng bánh ngọt với hai chai nước khoáng, kết 22k. Lục tiền trả thì hoảng hồn. Ví tiền nhằm trong túi sách bé dại Vi, lần mò quý phái túi mặt thì thừa nhận ra điện thoại cảm ứng thông minh cũng gửi bé dại hết. Ngượng ngịu giữ hộ lại đồ, bước ra ngoài đường tính khoảng cách từ đây về khách hàng sạn, ngay sát hơn chạy ra cầu. Đành chạy về khách sạn lấy tiền. Mình chạy cố gắng hết sức, chỉ sợ không trở về kịp lúc mong xoay. Lên chống thì không có chìa khóa, mình đề xuất gọi là đại ngu. Gọi nhân viên cấp dưới lên xuất hiện lấy tiền cũng mất mười phút rồi lao như tên phun ra cầu. Hôm nay giá gồm cái tế bào tơ đính vào mông thì tốt.

Hai lọ nước khoáng với hai mẫu bánh ngọt khiến cho mình ân hận hận suốt đời mất. Mình quay trở về cầu khi mong đã chuyển phiên được sát một nửa. Bao gồm lẽ nhỏ dại Vi sẽ bồn chồn và gọi cho mình. Đi theo hướng xoay của cầu, mình tìm vị trí gần với nhỏ nhất.

Nhỏ Vi đứng phía xa, bình tĩnh nhìn mình. Có lẽ bé dại đang cười. Ko trách móc. Bản thân và nhỏ chỉ cách nhau một loại nước. Mình và nhỏ, cứ đứng chú ý nhau, mãi như thế

Ở phía trước, ánh sáng của đèn chiếu xuống làm cho bóng nhỏ tuổi Vi trải dài. Gió thổi nhẹ làm cho tóc bé dại chờn vờn bên trên má. Mình ko khóc. Mình là nhỏ trai. Mình không dễ khóc. Nhưng tất cả cái gì đó đang ướt, trong đôi mắt mình. Kế hoạch của chính bản thân mình thất bại một giải pháp thảm hại. Sau cuối thì khi trái đất xoay chuyển, mình bỏ mặc nhỏ Vi một mình, ở mẫu nơi mát mẻ và cô đơn kia. Chán thật!

– chưng Hải ơi!

– Trời đất, thằng quỷ, sao giờ đồng hồ còn sống đây? bạn gái đâu?

Mình yên ổn chẳng thiết nói gì nữa. Mong muốn nịnh hót bác bỏ để chưng xoay mong về nhưng chắc hẳn không được. Đành tảo ra bờ sông chỗ nhìn thấy nhỏ đứng, bé dại xua tay mãi, ý bảo mình là không vấn đề gì đâu. Dẫu vậy mình áy náy và bi quan và tuyệt vọng dã man. Thôi thì ngồi đây hóng một tiếng nữa cầu trở về vị trí cũ, mình đang ra đón nhỏ tuổi về.

Nhìn chiếc nước phân làn mình và nhỏ Vi nhưng mà thấy bi quan buồn. Giống như các báo hiệu xấu về tình cảm của bản thân mình với nhỏ. Nghĩ triền miên mãi về đầy đủ ngày tương lai tới đây mà mình không ngoài phiền lòng. Các lần ngước nhìn nhỏ tuổi lại thấy tội. Không biết nhỏ dại đang cười cợt hay đang khóc nữa. Chỉ biết nhỏ luôn chú ý về phía mình, cùng mình chờ đón từng giây phút một.

Gần 3h sáng, mình vùng lên nắn chân cho đỡ tê, rồi chạy trở về bên cạnh đầu ước đón nhỏ. Nhỏ tuổi Vi đợi cho cầu dừng chuyển động hẳn mới chạy về phía mình. Nhỏ dại chạy vô cùng nhanh, nhịn nhường như bé dại đang chạy trốn nỗi run sợ đang xua đuổi theo đằng sau. Tôi chỉ chầm chậm bước đến phía trước. Mình thích đón lấy nhỏ một phương pháp nhẹ nhàng, dịu dàng như cái bí quyết mà nhỏ tuổi luôn quan tiền tâm, yêu thương thương đàn mèo. Dang rộng tay để nhỏ Vi ùa vào lòng. Nức nở. Chắc bé dại giận mình lắm. Nhỏ òa khóc như một đứa trẻ. Còn tôi chỉ biết yên lặng, duy trì chặt bé dại trong vòng tay. Tim mình lúc này đập loạn nhịp và không thể điều hành và kiểm soát được. Khom người xuống hôn dịu lên mái tóc nhỏ. Chỉ lạng lẽ thôi. Vì mình không thể làm những gì hơn được nữa.

Nhỏ nắm chặt tay mình, vừa đi vừa ngủ gật, quan sát tội quá. Mình muốn cõng nhỏ tuổi về khách hàng sạn mà không được vị chân còn đau. Nhưng mà mình bao gồm khác gì bé dại đâu, cũng vừa đi vừa gật gù. Cả hai đứa lê lết về được mang đến nơi đúng là cả một kì tích. Open phòng, nhỏ lao vào nệm nằm trang bị ra luôn, bất chấp mình ngồi lúi cúp vạch chân ra rứa băng. Tín đồ đâu nhưng mà vô trọng điểm dữ. Xong xuôi, trèo lên giường, để mình xuống dòng đã bị nhỏ tuổi đạp một phát nhức điếng

– cái gì vậy trời?

– Hoàng dậy rửa mặt ráng sịp ngay lập tức rồi tui bắt đầu cho ngủ

– dòng gì? Lại còn vậy nữa?

– nhanh lên!

– tối nay Vi cũng có thể có tắm đâu?

– Chiều Hoàng ngủ tui tắm rồi. Không thấy tui mặc đồ mới hả?

– Tui không vắt đâu, lạnh lắm!

– Tui đếm từ là một đến 10 không có tác dụng là tui dậy lôi không còn quần đùi bỏ ra cửa sổ.

Bật dậy đi đem sịp thay. Kì cục. Thiệt hết giải pháp với nhỏ. Biến hóa như chong nệm luôn. Mà loại khoản bắt mình nắm sịp không khác gì người mẹ mình, chỉ thiếu nước lột quần bản thân ra rồi túm tóc bản thân lẳng vào phòng tắm thôi. Nhỏ cao tay hơn bà mẹ là biết được điểm yếu kém mình yêu lô quần đùi hoa hơn hết mạng sống. Vừa bực tức xả nước vừa lảm nhảm mấy loại linh tinh. Mai này lấy nhỏ tuổi này về làm vợ thì bị tiêu diệt chắc. Không khác gì cai ngục. Đùa! nhỏ tuổi làm cảm hứng của bản thân cứ lên tăng giảm xuống như vật dụng thị hình sin.

Tắm dứt ra giường, bé dại đã ngủ say rồi. Hình dạng ngủ chun mũi mỏ hơi chu chu ra nhìn mà phì cười. ở xuống, đắp chăn kín đáo cổ mang lại nhỏ, bản thân nằm ngắm nhỏ tuổi một lát. Tự nhiên bắt fan ta đi tắm làm tỉnh cả ngủ. Không ngủ tức thì được đề nghị nằm quan tâm đến vẩn vơ, về nhỏ tuổi và phần đa thứ. Ở đây mới tất cả một ngày nhưng mà thấy thân nằm trong quá. Cứ nghĩ mang lại ngày về là bản thân lại chán nản. Chỉ ao ước cùng nhỏ dại ở thông thường trong căn hộ này, ngày quậy tứ tung rồi tối về ôm nhau ngủ, bất chấp tất cả rất nhiều thứ bi thương phiền hại não đằng sau sườn lưng mà sống một cuộc sống thường ngày an lỏng lẻo sung sướng. Giá được như vậy thì vui biết mấy.

Sớm tỉnh giấc dậy, lại thấy nhỏ tuổi đang nằm kháng tay ngắm mình. Ghét thừa đi. Thời điểm ngủ người ta thiếu thẩm mỹ nhất nhưng cứ nhìn. Lườm nhỏ dại rồi quay sườn lưng lại, nhỏ cù mình ngay gần chết, bắt bản thân dậy.

– Đi đi đi đi. Đi cùng với tui nhanh lên!

– Dở à? Còn chưa đánh răng cọ mặt.

– không cần, mặt sạch răng trắng lắm. Mặc áo vào đi với tui!

May quá, nhỏ dại cho bẩn một lần đề xuất mình tận dụng tối đa ngay. Nhỏ dại lại dẫn mình ra Lu café vì chưng ở đó có món bánh mì nào đấy ngon lắm. Lại ngồi ngắm đường phố buổi sáng, hít thở không khí, vị của biển, mê thích thật. Tự sáng mang lại giờ thấy nhỏ dại Vi cười các thế ko biết, chẳng biết tất cả chuyện gì vui mà lại may cho chính mình là nhỏ dại không trách bản thân vì hôm qua bỏ rơi nhỏ dại một mình trên cầu.

Nhân viên nhà hàng mang bánh với café ra mang lại mình. Thấy hắn cứ chú ý mình cười cười, mặt gian gian đểu đểu, bản thân thấy kì kì. Tảo ra lại thấy mọi tín đồ thi phảng phất lại ngó bản thân rồi khúc khích. Quay lại thấy mặt bé dại Vi nguy khốn dễ sợ. Nóng trong người quá, chạy vội vào nhà lau chùi và vệ sinh soi gương. Trời ạ. Biết ngay nhỏ dại Vi giở trò. Cùng bề mặt mình gồm hình mặt mèo cùng với 6 mẫu râu, chia những mỗi bên 3 nét, phía hai bên má là hai hình tròn đen sì được vẽ bằng bút dạ. Căm quá! nhỏ tuổi này không bày trò nhỏ dại không sống được xuất xắc sao ấy. Cúi xuống rửa mặt rồi hằm hằm đi ra. Mấy fan khách dịp nãy vẫn quan sát mình cười. Bản thân thề nếu như chỉ tất cả mình với bé dại Vi có thể mình đập nhỏ tuổi ngay mất.

– Này bé dại kia. Không nghịch không chịu được hả?

– đáng yêu hông?

– bé dại mà còn quậy rứa là tui không nhịn đâu nha. Tui bỏ bé dại ở trên đây về hà thành ngay đấy.

– Hi hi… Ăn bánh đi.

Nhỏ đưa bánh cho mình, cười cợt nhăn răng. Thấy ghét. Mặc dù sao cũng được nhỏ dạy cho bài bác học, sáng sủa thức dậy buộc phải soi gương rửa khía cạnh rồi hãy ra đường. Hic hic.

Nhỏ Vi kéo bản thân lên tàu ra xoay Lao Chàm chơi. Nói thật mình chỉ thích đi siêu thị rồi về khách sạn ôm nhỏ tuổi ngủ, chứ say tàu xe pháo chẳng muốn đi đâu đến mệt xác. Dẫu vậy thôi, chiều nhỏ dại nên vậy lết đi. Đêm về còn có lí bởi mà nũng nịu. Kể mà không ra quay Lao Chàm cũng tiếc. Cảnh quan mê li, trời xanh ngắt, nước vào vắt. Nhìn nhỏ đùa nghịch bổ nước vỡi lũ trẻ con đi cùng tàu cũng thấy vui.

– Này! tháo quần nhiều năm ra rồi xuống bơi đi

– mắc cỡ lắm!

– trinh nữ gì, cởi ra gửi đây tui cất cho.

Thấy nước biển trong thừa nên mình cũng xuôi xuôi, dỡ quần nhờ nhỏ dại gửi bên trên tàu rồi xuống tắm. Cứ mơn man gần bờ mang đến biết cảm hứng tắm biển khơi thôi chứ chẳng dám ra xa sợ chết đuối.

– Ủa. Hoàng trù trừ bơi hả?

– Không buộc phải Vi quan tiền tâm, phới đi!

Mình bắt buộc đuổi nhỏ tuổi ngay, không nhỏ tuổi quậy lắm, dìm chết mình như chơi.

Xem thêm: Top 5 Game Bóng Chuyền Cho Android, Game Bóng Chuyền

– Ra đây tui dạy bơi. đàn ông gì mà kì

– Kì kệ tui, bé dại mà ra đấy là tui hấp kia nha. Đi vị trí khác!

Nhỏ cười phá lên một hồi rồi chạy ra đùa với bầy trẻ. Mình ngán quá, đặt lên bờ ngồi. Thừa nhận mình chuối thiệt. đàn ông đã ẻo lả lại còn cái quái gì rồi cũng không biết. Ban đầu thấy hận bà mẹ dần mọi rồi đấy, xuyên suốt ngày nhốt mình trong nhà làm giờ bản thân như viên bột, phải bao gồm ai nặn mới thành được hình.

Mình và nhỏ dại quay về đất liền vào buổi chiều. Trèo lên tàu tìm nhỏ tuổi để đem quần mà nhỏ tuổi cứ tung tăng xua đuổi bắt mãi.

– Này Vi, gửi quần cho tui, nắng nóng rụng lông rồi này!

– Ủa, Hoàng vẫn chưa mặc quần hả?

– Này, đừng tất cả đùa nha. Quần tui đưa cho nhỏ còn đâu.

Nhỏ Vi mặt tương đối hoảng chạy về phía đuôi tàu search đồ

– Tui đừng quên tui vắt ở chỗ này mà. Giờ đồng hồ đâu rồi?

– Đùa, nhỏ dại bị điên à? Vắt tại chỗ này thì nó cất cánh cmn rồi còn đâu!

– Ờ nhỉ! vậy thì bay rồi!

– Ơ…

Trời ơi. Tức sôi máu. Chẳng nhẽ lại treo cổ lủng liểng. Nhỏ khiến mình nghẹn ứ hết lần này mang đến lần khác. Cần yếu nhịn được nữa. Hy vọng chửi cho nhỏ một trận rồi mai về thành phố hà nội ngay lập tức.

– Tui xin lỗi Hoàng nha, hix…

Xin lỗi bé khỉ. Xin lỗi giờ gồm móc được quần mang đến tui khoác không? bé dại mặc váy đầm chứ không tôi đã bắt nhỏ tuổi đền quần mang lại mình. Giờ mặc mẫu quần bơi ngắn củn này về khu đất liền, dễu suốt đoạn đường rồi về hotel à? bản thân thành thằng rồ. Tức quá đi. Mình đẻ tiếng gì nhưng mà xui từ dịp lọt lòng cho tới khi béo thế này.

Nhỏ Vi lững thững ra đầu tàu ngồi. Gió làm tóc nhỏ tuổi bay ra phía sau. Nắng và nóng chiều chiếu bóng nhỏ tuổi đổ dài trên boong. Mình tất cả quá xứng đáng quá không nhỉ? Quần mất rồi thì thôi, lại gắt nhỏ dại ghê thế. Quan sát nhỏ hiện giờ lại thấy tội, khác hoàn toàn lúc cười nghịch tươi tắn khi tập luyện với bè lũ nhỏ.

– Thôi, mất rồi thì thôi. Tui cố kỉnh chịu xấu hổ về hotel vậy.

– Tui thấy fan Hoàng đẹp nhất mà. Tất cả ghẻ lở gì đâu mà ngại.

– đến xin, Vi test mặc nội y rồi đi tung tăng trên tuyến đường xem. Bạn ta hốt ngay lập tức vào trại điên.

Nhỏ này cũng dễ cười thật. Dỗ vài câu là lại cười, lại tất tả pha trò. Thôi nhỏ cứ cười các vào, nhỏ mà xị khía cạnh ra loại là lòng mình lại đau thắt. Thương nhỏ lắm.

Đoán không sai. Người đi đường quan sát mình như thiết bị thể lạ. Ví như mặc áo bịt đi bóng dòng quần bơi lội trông bản thân không khác gì cởi truồng. Vậy nên cởi áo ra bắt nhỏ dại Vi cầm, bản thân diện mỗi chiếc quần như quần xà lỏn. Chưa bao giờ thấy nóng phương diện lên núm này. Đã thế mỗi một khi gặp bé xíu nào xinh là bên dưới mình lại biểu tình. Bực quá!

– Ê, nhỏ dại đưa tui mẫu khăn tắm rửa nhanh!

– có tác dụng gì?

– Đưa phía trên không tui gắt giờ.

Quấn cái khăn tắm rửa của nhỏ dại ngang tín đồ để che đi một số chi tiết. Nhục quá! Mà bà bầu ơi! phụ nữ lớn nồng nỗng rồi, còn dùng mẫu khăn rửa mặt in hình Hê lô kít ti hồng chóe. Không còn nói luôn. Nản với nhỏ tuổi quá! mình không khác gì thằng gay thiết yếu hiệu. Chụp ảnh mình rồi post lên những diễn lũ trai gọi, thế nào thì cũng ăn khách.

Về mang lại khách sạn, việc trước tiên mình có tác dụng sẽ là mở điện thoại cảm ứng vô mạng tra ngày sinh của chính mình và ngày sinh của bé dại có hợp nhau không. Từ lúc quen nhỏ, ko ngày nào mình được yên. Cứ cố này thì Hoàng đến chết yểu mất Vi ơi. Kiếp trước nợ Vi vật gì mà kiếp này Hoàng khổ vắt này. Hu Hu

C18’.

Hình như biết lỗi lầm của bản thân mình cũng hơi to, nên trong những khi mình tắm, nhỏ tuổi Vi đã đi được mua đồ ăn và sẵn sàng bữa tối. Thấy thế cho nên mình cứ vờ có tác dụng mặt cau tất cả với nhỏ. Tắm xong phi ra thẳng giường, cầm smartphone nghịch nghịch chứ không hề thèm ăn. Nhỏ tuổi chăm mèo xong cũng lên nệm ngồi cùng với mình. Ko thấy nhỏ tuổi nói gì nên mình cũng im. Được một thời điểm lâu, bụng kêu ọc ọc không chịu đựng được nữa, bản thân đành gắt nhỏ

– quan sát gì?

– Đi nạp năng lượng đi! – nhỏ nhe răng cười

– Không!

– May quá, núm tui nạp năng lượng hết nha

– Ơ…

Chịu thua bé dại luôn. Vội vùng dậy túm nhỏ vứt lên giường

– Tui bảo bé dại không được ăn. Để tui ăn.

– Không, tội gì tui cần nhịn

Nhỏ cài đặt 3 suất gà rán, nhưng mà mình và nhỏ tuổi tranh nhau ăn uống gần hết. Thi thoảng nhỏ lại nhìn mình cười. Tín đồ gì lạ. Cứ làm vậy làm người ta ngượng. Tối nay chưa xuất hiện kế hoạch đi chơi đâu. Mà mình cũng mệt nhừ fan rồi. Nhỏ mà lôi đi đâu nữa thì mình bắt nhỏ tuổi cõng.

Dọn phòng xong, nhỏ lôi ra bộ bài và cái bút dạ. Dòng bút sáng ngày hôm nay vẽ mình phía trên mà. Bé dại rủ bản thân chơi bài xích vẽ mặt. May quá, trúng ý mình không hẳn đi đâu. Dìm lời luôn. Quanh đó trời lại mưa phùn. Khoác kệ. Mình với nhỏ tuổi vừa đùa vừa la hét ầm phòng. Nhỏ tuổi thua nhiều hơn, bị mình vẽ xum xuê lên mặt.

Đó là đêm tối vui tuyệt nhất trong cuộc đời mình, mình cười không ít tới nỗi nhức hết phía 2 bên hàm. Nhỏ tuổi Vi cũng ko kém. Nhất thời quên đi tất cả mà ngồi với mọi người trong nhà vui đùa như thế này thật hiếm so với mình và nhỏ, cần mình trân trọng lắm. Từng khoảng thời gian rất ngắn một nhìn nhỏ dại cười nói, là từng phút tim bản thân đập loạn nhịp. Mình thiếu tín nhiệm được rằng mình đã yêu. Lắm khi chống chếnh hy vọng chối bỏ tình cảm này mà không được.

Trời càng về đêm càng lạnh. Kéo chăn cho nhỏ tuổi rồi nằm quay lưng về phía nhỏ. Lúc này nhỏ ko ngủ say cần chẳng được ôm. Chán thế. Đang ở nghĩ mông lung thì thấy tay nhỏ tuổi vòng qua bao phủ lấy mình. Lần thứ nhất Vi ôm mình, mà lại mình cảm xúc như tín đồ mình sẽ chảy ra vậy. Bé dại tiến gần kề vào mình, ôm mình chặt lắm, gục đầu vào lưng mình dụi dụi. Giá có thể đánh đổi vài năm tuổi thọ nhằm đêm nay nhiều năm thật dài tôi cũng cam lòng.

– Mai bản thân đi chợ chơi nha.

– Ừ…

– tải thiệt các đồ kỉ niệm về nhằm bàn học.

– Ừ…

– bản thân đi ăn uống kem nữa

– Ừ…

– Vi ao ước mua một ôm đồm mũ rộng vành để đội

– Ừ…

– chắc chắn xinh lắm nhỉ!

– Ừ…

– trường hợp được thì quay trở lại ngắm mong xoay một đợt tiếp nhữa nhé!

– Ừ…

Cổ họng bản thân tắc rồi. Chỉ nói được mỗi từ. Hầu như gì Vi muốn, bản thân sẽ làm hết. Vì chưng cái ôm của nhỏ tuổi đã minh chứng và lưu lại một nhóc giới chắc chắn rằng đối cùng với mình. Một mối quan hệ ràng buộc với nhau vị những nhịp đập trái tim và đồ thị xúc cảm run rẩy.

Xem thêm: Top 14 Truyện Tranh Đam Mỹ Hàn Quốc Hay Nhất, Truyện Tranh Boy Love Hàn Quốc

Chi tiếc nuối rằng, cuộc hotline của người mẹ mình vào sáng sủa hôm sau, đã nâng hai đứa quay lại thực tại. Những ý định vỡ vụn nhanh đến nỗi mình ko kịp đưa tay ra duy trì lấy.


Chuyên mục: Game Mobile

lịch phát sóng bóng đá hôm nay