Ỷ thiên đồ long ký - ma giáo giáo chủ
← Hồi 33 | Hồi 35 → |
Hot!!! Pi Network đã bằng lòng lên mainnet! Đừng bỏ qua cơ hội như bitcoin! |
Thuyết Bất Đắc cực khổ nói:
- Bành hòa thượng, bọn mình tính liệu lập tâm mong đuổi được Mông Cổ Thái tử, biết đâu rằng rồi sau cuối cũng chỉ white tay. Ôi, nghĩ mang đến kiếp nạn của thiên vạn bách tính chưa dứt, Thái là đau lòng.
Bạn đang xem: Ỷ thiên đồ long ký - ma giáo giáo chủ
Vô Kỵ đã vận luồng nhiệt khí trong đan điền lên đề phòng với hàn khí Huyễn Âm Chỉ nghe câu nói của Thuyết Bất Đắc Thái rõ ràng, không khỏi ngạc nhiên: "Ông ta thì thầm muốn tiến công đuổi quân Mông Cổ? Chẳng lẽ cái ma giáo mà lại ác danh đâu đâu cũng nghe cơ lại lo ngại cho bá tánh đến chũm sao?".
Lại nghe Bành Oánh Ngọc nói:
- Thuyết Bất Đắc, ta sẽ nói trước rồi, chỉ một mình công sức của con người của Minh giáo ta thôi, cần yếu nào đuổi được Mông Cổ thái tử đâu, mà phải liên lạc với tất cả anh hùng hào kiệt bốn phương, cùng vực lên mới mong thành công xuất sắc được. Sư huynh ngươi là Bổng Hồ, sư đệ ta là Chu Tử Vượng, năm xưa vùng dậy tạo phản, nổi danh lừng lẫy, nhưng sau cuối cũng lose tan tành, chẳng nên là vì không có ngoại viện hay sao?
Chu Điên phệ tiếng nói:
- chết đầu nước rồi, hai thằng trọc vẫn còn đấy tranh nhau, kẻ thì bảo cần do Minh giáo làm cho chủ, kẻ thì rằng đề nghị liên lạc với các danh môn bao gồm phái. Cứ như Chu Điên ta thì cả hai gần như láo toét, nói thối vứt mẹ. Minh giáo mình phân chia năm ngã bảy, như rắn mất đầu, cai quản cái khỉ mốc gì bây giờ. Còn Bành hòa thượng muốn liên lạc với những môn phái, thì cũng thối không chịu đựng được, lũ họ vẫn vây đánh mình, bản thân liên lạc gắng chó nào được bây giờ?
Thiết quan liêu đạo nhân chen vào:
- giả dụ Dương giáo chủ hơn nữa sống, lũ mình đánh cho lục đại trường phái một trận chảy tành, lo gì bọn họ không nghe tín lệnh của bản giáo.
Chu Điên cười sằng sặc, nói:
- Lão mũi bò<10> đầy đủ rợ nói một câu thối còn rộng rắm bò nữa. Giả dụ Dương giáo chủ còn trên thế, hầu như việc dĩ nhiên xuôi té cả, ai mà lại chẳng biết? Ngươi nói thế... ối chao... ối chao...
Y mở miệng to cười, hụt tương đối thở, hàn khí của Huyễn Âm Chỉ xông lên tim phổi, chịu đựng không nổi buộc phải kêu lên. Lãnh Khiêm nói:
- Câm mồm.
Y vừa nói ra, mọi fan đều tĩnh mịch cả. Trương Vô Kỵ trong bụng nghĩ về ngợi ngay sát xa: "Xem ra Minh giáo là một giáo phái, bên phía trong có các đầu dây mọt nhợ, chưa hẳn chỉ siêng làm điều hung không đâu". Phái mạnh liền hỏi:
- Thuyết Bất Đắc đại sư, tông chỉ của quí giáo thực ra như vậy nào? bao gồm thể cho biết được chăng?
Thuyết Bất Đắc nói:
- Ồ, ngươi chưa chết ư? tiểu huynh đệ, ngươi không đâu vào đâu mất mạng vày Minh giáo, cửa hàng chúng tôi rất lấy làm tiếc. Ngươi chỉ từ sống được một vài giờ nữa thôi, kín đáo của phiên bản giáo bao gồm nói đến ngươi biết cũng chẳng sao. Lãnh Diện tiên sinh, ngươi bảo nói được chăng?
Lãnh Khiêm đáp:
- Nói.
Ý y định nói là "Ngươi nói cho y nghe ko có gì cả". Bấy nhiêu chữ y chỉ dùng một chữ "Nói" là đủ.
Thuyết Bất Đắc nói:
- đái huynh đệ, Minh giáo công ty chúng tôi nguyên từ bỏ nước ba Tư, truyền cho tới Trung Thổ từ đời Đường. Đương thời điện thoại tư vấn là Tiên giáo. Vua bên Đường cho xây chùa Đại Vân quang quẻ Minh tại các nơi, chính là tự viện của Minh giáo. Giáo nghĩa của cửa hàng chúng tôi là làm cho điều thiện, trừ điều ác, mọi tín đồ đều bình đẳng, trường hợp như có vàng bội nghĩa tiền tài, thì đem tương trợ người nghèo khổ, ko được nạp năng lượng thịt, uống rượu, chỉ cúng Minh Tôn. Minh Tôn tức là thần lửa, mà cũng là thiện thần. Chỉ hiềm là đời nào thăm quan ô lại cũng áp bức bọn chúng tôi, anh em trong Minh giáo không chịu nổi, thỉnh thoảng lại nổi lên kháng lại. Từ đời Phương Lạp, Phương giáo nhà đời Bắc Tống mang đến giờ, do dự đã từng nào lần.
Trương Vô Kỵ vẫn nghe qua tên tuổi của Phương Lạp, biết ông ta sinh hoạt vào đời Tuyên Hòa, một trong những Tứ Đại Khấu, cùng rất Tống Giang, vương Khánh, Điền Hổ cùng nổi danh, đề nghị nói:
- Hóa ra Phương Lạp là giáo chủ của quí giáo?
Thuyết Bất Đắc nói:
- chủ yếu thế. Đến đời phái mạnh Tống thời con kiến Viêm, bao gồm giáo công ty Vương Tông Thạch tại Tín Châu khởi sự, thời Thiệu Hưng có giáo chủ Dư Ngũ Bà tại quay Châu khởi sự, đời Lý Tông, năm Thiệu Định gồm giáo chủ Trương Tam Thương tại một dải Giang Tây, Quảng Đông khởi sự. Chỉ vì bản giáo xưa nay luôn luôn luôn ngăn chặn lại triều đình, quan lại phủ buộc phải triều đình gọi cửa hàng chúng tôi là "ma giáo", càng cấm đoán nghiêm nhặt hơn. Cửa hàng chúng tôi muốn sống còn, hành sự không khỏi bí mật đáo, lạ lùng, nhằm tránh tai đôi mắt quan quân. Chính đại môn phái đối với công ty chúng tôi tích oán thù thành thù hận, nỗ lực hia mặt ghét nhau như nước với lửa. Đương nhiên, trong những giáo chúng của phiên bản giáo, cũng đôi khi có đầy đủ kẻ không tự kiềm chế, làm mọi trò ko phải, ỷ mình bao gồm võ công, giết fan vô tội cũng có, thông gian cướp bóc cũng có, đem loại tiếng tăm của phiên bản giáo đổ xuống sông xuống...
Dương Tiêu hốt nhiên nhiên lạnh nhạt chen vào:
- Thuyết Bất Đắc, ngươi nói ta đấy hả?
Thuyết Bất Đắc nói:
- tên của ta là Thuyết Bất Đắc, phàm chuyện gì không nói được thì ta ko nói. Chuyện của người nào thì fan đó biết, kẻ nào ăn uống vụng thì bụng nó no.
Dương Tiêu hừ một tiếng, không nói thêm nữa. Trương Vô Kỵ đùng một phát giật mình: " Ủa, sao mình không thấy lạnh nữa?". Khi bắt đầu trúng Huyễn Âm Chỉ của Viên Chân, đấng mày râu thấy lạnh bên cạnh đó không chịu đựng nổi, tuy nhiên tới hôm nay hàn khí ngoài ra biến đâu mất. Hoá ra Vô Kỵ trúng yêu cầu âm độc của Huyền Minh thần chưởng từ thời điểm năm lên mười, mang đến năm mười bảy tuổi mới trục được hết, trong bảy năm đó, thân thể đêm ngày lúc nào cũng kháng lại hàn độc, vận khí ngự hàn với hô hấp dường như là một, không thể phải vì chưng ý niệm mà thành một phản ứng từ bỏ nhiên. Huống bỏ ra chàng tu luyện Cửu Dương thần công dẫu chưa viên mãn, dòng cửa ải sau cùng chưa qua được, nhưng mà dương khí trong người thái lan là sung vượng, buộc phải chẳng bao lâu âm độc của Huyễn Âm Chỉ đã bị khu trừ hết sạch.
Lại nghe Thuyết Bất Đắc nói tiếp:
- Từ khi Đại Tống ta mất vào tay tín đồ Mông Cổ Thái tử, Minh giáo trở phải kẻ tử thù của triều đình vì ngã giáo vẫn coi bài toán khu trừ hồ nước Lỗ là trọng trách của mình. Nhớ tiếc rằng mọi năm cách đây không lâu Minh giáo quần long vô thủ, đầy đủ cao thủ phía bên trong vì tranh chiếm chức vị giáo chủ nên tàn sát cho nhau để rồi fan thì rửa tay qui ẩn, kẻ lại lập đưa ra phái riêng, tự làm cho giáo chủ. Giáo qui đang suy sụp rồi, kết ân oán gây thù cùng với danh môn chính phái mỗi khi một sâu, mang đến nỗi ra cớ sự này. Viên Chân hòa thượng, ta nói tất cả điểm nào không nên chăng?
Viên Chân hừ một tiếng, nói:
- Đúng lắm, đúng lắm. Những ngươi bị tiêu diệt đến nơi, còn nói láo làm cho gì?
Y vừa nói, vừa nhàn rỗi đứng lên, đặt chân vào một bước. Dương Tiêu và Ngũ Tản Nhân cùng "A" lên một tiếng gớm sợ. Phần lớn người ai ai cũng biết y sẽ hoàn toàn có thể hành hễ trước nhưng không ngờ rằng công lực của y lại thâm nám hậu mang lại thế, trúng buộc phải Hàn Băng Miên Chưởng của Vi tuyệt nhất Tiếu rồi, lại rất có thể đề khí vận công nhanh như vậy. Chỉ thấy y thân hình vững chãi, chân trái lại đặt chân đến một bước, thân thể ko nghiêng ngả chút nào.
Dương Tiêu mỉm cười khẩy nói:
- Cao túc của không Kiến thần tăng, trái nhiên gớm ghê Thái. Tuy nhiên ngươi chưa trả lời thắc mắc của ta thời gian trước. Hay phía bên trong có điều gì black tối, không tiện thổ lộ chăng?
Viên Chân mỉm cười ha hả, lại tiến tới một bước, nói:
- Nếu các ngươi ngần ngừ những uẩn khúc bên trong, ắt sẽ chết không nhắm đôi mắt được. Ngươi hỏi ta làm sao biết được túng đạo đi lên Quang Minh Đính, làm sao vượt qua theo luồng thông tin có sẵn bao hiểm trở thiên nhiên, lên đến mức đỉnh núi này nhưng thần không hay, quỉ không biết? Được, nhằm ta nói thực cho những vị hay, kia là thiết yếu hai vợ ck giáo nhà Dương Đính Thiên dẫn ta lên đó.
Dương Tiêu đơ mình, suy nghĩ thầm: "Với thân phận của y, ắt cấp thiết nào nói láo, nhưng mà chuyện đó làm sao hoàn toàn có thể được?".
Chu Điên há miệng chửi ngay:
- Mười tám đời tổ tông thiết bị rắm chó, túng đạo sẽ là đại kín đáo của quang đãng Minh Đính, là thánh cảnh trang nghiêm của bản giáo, Dương tả sứ là quang Minh sứ giả, Vi độc nhất Tiếu là Hộ Giáo Pháp Vương, cũng còn chưa đi qua lần nào, trước nay chỉ 1 mình giáo chủ mới được đi vào bí đạo này nhưng thôi. Dương giáo nhà sao lại chuyển ngươi là tín đồ ngoài thông qua đó được?
Viên Chân thở dài một tiếng, xuất thần hồi lâu, đau buồn nói:
- Nếu những ngươi độc nhất định phải hỏi cho biết đầu đuôi ngọn ngành, thì nhằm ta đề cập lại một ẩn sự nhì mươi nhăm năm kia đây. Cho dù sao những ngươi cũng không thể sống để nhưng mà xuống núi bật mí chuyện này được. Ôi, Chu Điên, ngươi nói không không đúng chút nào, túng bấn đạo này là nghiêm túc thánh cảnh của Minh giáo, trước ni chỉ một mình giáo chủ mới có thể bước vào, nếu như không ắt là vi phạm nghiêm qui quan trọng tha thiết bị của tôn giáo. Tuy vậy phu nhân của Dương Đính Thiên vẫn vào rồi, thiết yếu y vi phạm luật giáo qui, lén dẫn phu nhân vào trong túng bấn đạo...
Chu Điên xen vào:
- Thối lắm, thối ko ngửi nổi.
Bành Oánh Ngọc quát tháo lên:
- Chu Điên, đừng phá nữa.
Viên Chân nói tiếp:
- Dương phu nhân lại dẫn ta vào trong bí đạo...
Chu Điên lại chửi:
- Con người mẹ nó, láo, láo, nói quấy nói quá.
Viên Chân nói:
- Ta không hẳn là bạn trong Minh giáo, bước vào bí đạo tính ra đâu có phạm giáo qui. Ôi, nếu như ta bao gồm là giáo đồ Minh giáo chăng nữa, dù có phạm trọng tội, ta còn sợ chiếc gì?
Y đề cập mang lại chuyện năm xưa, giọng nghe Thái thê lương.
Thiết quan đạo nhân hỏi:
- Dương phu nhân gửi ngươi vào túng đạo làm cho gì?
Viên Chân nói:
- Chuyện đó là chuyện vẫn lâu lắm rồi. Lão nạp từ bây giờ đã là một trong những ông già hơn bảy chục tuổi... Chuyện cũ hồi còn trẻ... được rồi, để ta nhắc hết cho các ngươi nghe. Các vị bao gồm biết lão hấp thụ là ai không? Dương phu nhân là sư muội của ta, tục danh lão nạp trước lúc xuất gia bọn họ Thành tên Côn, ngoại hiệu là láo lếu Nguyên Tích kế hoạch Thủ.
Câu nói kia vừa ra khỏi miệng, bọn Dương Tiêu đều hết sức ngạc nhiên, còn Trương Vô Kỵ nằm trong túi vải khiếp hãi đếu kêu lên thành tiếng.
Năm xưa trên Băng Hỏa đảo, chuyện xưa nghĩa phụ nhắc lại buổi tối hôm đó bây chừ hiện ra Thái cụ thể trong óc: Sư phụ của nghĩa phụ là Thành Côn gần kề hại toàn gia, cha mẹ vợ con nên Tạ Tốn mới giết nhân sĩ võ lâm để ép ông ta buộc phải xuất đầu lộ diện, rồi đánh chết Không kiến thần tăng tuy nhiên Thành Côn không duy trì lời, chẳng ra mặt. Trương Vô Kỵ hiện thời mới nghĩ về ra: "Thì ra thời gian đó ác tặc Thành Côn đang bái không Kiến thần tăng có tác dụng thầy, không Kiến thần tăng vì hy vọng hóa giải một trường oan nghiệt cần cam tâm chịu đựng cho nghĩa phụ tiến công mười bố Thái thương Quyền. Nào ngờ trong cả sư phụ Thành Côn cũng tiến công lừa, để cho Không loài kiến thần tăng phải ôm mọt hận xuống tuyền đài".
Chàng lại suy nghĩ tiếp: "Nghĩa phụ bởi vì thỉnh thoảng phát điên, giết fan vô tội, những bang những phái lên núi Võ Đương, bức tử cha mẹ mình, truy vấn nguyên ra tất cả những bài toán đó đầu giây mối nhợ cũng là do Thành Côn ở bên phía trong sắp đặt". Chỉ vào giây lát, lòng phái mạnh phẫn nộ không để đâu cho hết, toàn thân nóng bừng chẳng khác gì bị lửa thiêu đốt. Cái túi Càn Khôn tốt nhất Khí của Thuyết Bất Đắc kín mít ko thông hơi, con trai đã ở trong những số ấy mấy tiếng rồi, ngộp thở vô cùng, cũng may khí công thâm hậu, dùng phép qui tức<11> mà thở, sử dụng rất ít khí trời, tất cả thế new chịu đựng được cho tới bây giờ. Hiện giờ tâm thần thiên nhiên xáo trộn, Cửu Dương chân khí ngắn gọn xúc tích trong đan điền không có gì chế ngự, bắt đầu chạy lung tung khắp nơi, thân thể không không giống gì bị lâm vào trong một lò than, chịu đựng không nổi đề nghị rên lên mấy tiếng.
Chu Điên quát tháo lớn:
- tiểu huynh đệ, chúng ta sắp chết đến nơi, người nào cũng khổ sở chịu đựng không nổi, nhưng lại đã là hảo hớn thì bắt buộc cố nhịn đừng kêu than.
Trương Vô Kỵ đáp lời:
- Vâng.
Chàng liền dùng phép vận công trong Cửu Dương Chân gớm trấn nhiếp trọng tâm thần, điều quân nội tức. Thời gian bình thời nam nhi chỉ theo như đúng phép nhưng thở thì trọng tâm hồn chớp nhoáng lắng xuống như nước mặt hồ, thần du thiết bị ngoại, nhưng lúc này càng vận công, bộ hạ xương cốt càng thêm nặng nề chịu, tưởng chừng như mỗi vị trí đại huyệt đều phải có hàng trăm loại kim nướng đỏ đâm vào.
Thì ra đàn ông tu tập Cửu Dương Chân kinh mấy năm qua, tuy học một môn công phu tối cao trong thiên hạ, nhưng trước đó chưa từng được minh sư chỉ điểm, chỉ tự bản thân học mang theo mô thức trong sách, Cửu Dương chân khí tích súc mỗi khi một nhiều, nhưng không biết cách đạo dẫn và áp dụng để khai thông cửa quan sau cùng. Đúng ra không biết phương pháp dẫn đi cũng ko sao, mà lại Huyễn Âm Chỉ của Viên Chân lại là công phu tối âm độc vào võ lâm, một lúc vào trong khung hình rồi, không khác gì một thùng thuốc súng nay có thêm mồi dẫn hỏa. đàn ông lại hiện giờ đang bị nhốt trong dòng túi Càn Khôn độc nhất Khí, chân khí bị kích phạt không nơi phát tiết, nên chạy ngược vào trong thân thể. Trong thời tương khắc ngắn ngủi này, quý ông đang ở vào quy trình tối gian khổ của bạn tu đạo luyện khí, là cửa ải vô thuộc hung hiểm, sống chết thành bại như chỉ mành treo chuông. Bầy Chu Điên nào tất cả biết quý ông đang sinh hoạt vào cửa quan trễ bắt buộc trễ, sớm cần thiết sớm, đúng lúc thủy hỏa ký tế, long hổ giao hội, lại nghĩ chàng do trúng yêu cầu Huyễn Âm Chỉ sắp bị tiêu diệt mà rên rỉ. Chàng hết sức đè nén sức nóng khí chí dương sẽ chưng đốt, tuy vậy mỗi câu nói của Viên Chân vẫn từng chữ ví dụ lọt vào tai.
- gia đình sư muội và gia đình ta giao kết đã những đời, hai fan từ nhỏ tuổi đã tất cả ước định hôn nhân. Ngờ đâu Dương Đính Thiên lại thì thầm yêu sư muội ta, cho đến lúc y lên làm giáo chủ Minh giáo, uy chấn thiên hạ, phụ huynh của sư muội ta lại là hạng người tham lợi, sư muội ta cũng chổ chính giữa chí ko vững vàng, phải đã ưa thích lấy y. Cố nhưng sau thời điểm lấy rồi, thanh nữ lại ko thấy hạnh phúc, vẫn muốn gặp lại ta nên bắt buộc kiếm một chỗ Thái bí mật đáo nhằm hẹn hò. Dương Đính Thiên so với nàng việc gì cũng chiều theo, ko từ chối. Nàng ao ước đi xem túng thiếu đạo, Dương Đính Thiên tuy không thích hợp tí nào, dẫu vậy không chịu nổi cảnh ỷ ôi, o ép, sau cùng đã đưa thiếu nữ vào coi. Từ đó về sau, con đường hầm kín trên quang đãng Minh Đính này, vị trí thánh địa buổi tối trang nghiêm của Minh giáo mấy trăm năm nay, thành địa điểm ta cùng giáo công ty phu nhân riêng tư gặp mặt gỡ, ha ha, ha ha... Ta đi đi về về trong túng bấn đạo này mấy chục lần, lúc này trở lại quang Minh Đính nào bao gồm tốn khá sức gì đâu?
Dương Tiêu, Chu Điên cả đàn nghe y nói như thế, ai nấy đông đảo câm như hến ko nói được câu nào. Chu Điên chỉ chửi được một giờ đồng hồ "Thối..." đang phải ngừng lại, không nói tiếp được chữ "quá". Ai nấy khó tính sôi sục, ngực như mong vỡ tung, so với Minh giáo ko chuyện gì nhục nhã mang lại bằng. Ngày bây giờ toàn giáo bị tiêu diệt, cũng trường đoản cú cái túng đạo đó mà ra. Mọi tín đồ nghe kết thúc mắt như hy vọng tóe lửa, nhưng mà cũng biết đều lời Viên Chân nói ra không hẳn là trả dối.
Viên Chân nói tiếp:
- các ngươi tức giận cái gì? Nhân duyên của ta bị Dương Đính Thiên ngang nhiên phá vỡ, cụ thể là người vợ yêu của ta, chỉ bởi vì Dương Đính Thiên được đứng đầu ma giáo, nhưng bị chỉ chiếm mất, cần ta với ma mị mối thù này bất cộng đái thiên. Ngày đám cưới của Dương Đính Thiên với sư muội, ta cũng tới mừng, khi uống bát hỉ tửu, vào bụng ta lập một lời nguyền: "Thành Côn này dù chỉ còn một hơi thở, cũng tốt nhất quyết bắt buộc giết mang lại được Dương Đính Thiên, quyết tâm hủy diệt ma giáo". Ta mang lời nguyền này đã hơn bốn mươi năm, hôm nay mới đại công cáo thành, ha ha, Thành Côn này vẫn vẹn lời thề, chết new nhắm đôi mắt được.
Dương Tiêu ghẻ lạnh nói:
- Đa tạ bên ngươi đã giải cho ta một mối hồ nghi trong lòng. Dương giáo chủ đùng một cái từ trần, chết không rõ vì vì sao gì, té ra cũng tại tay ngươi.
Viên Chân âu sầu nói:
- Năm xưa võ công Dương Đính Thiên cao hơn ta vô cùng nhiều, chẳng nói gì năm xưa, e rằng hiện thời võ công ta cũng chưa bằng được công lực của y thời đó...
Chu Điên chêm vào:
- bởi thế ngươi lén sợ Dương giáo chủ, còn nếu như không bỏ dung dịch độc, thì cũng như hôm nay bất ngờ đánh trộm.
Viên Chân thở dài, phủ nhận nói:
- không phải. Sư muội của ta hại ta lén hạ độc thủ, luôn luôn luôn nhắn nhủ ta rằng, nếu như Dương Đính Thiên bị ta làm hại, thì thiếu nữ nhất định ko tha. Cô gái nói ta và chị em hai tín đồ lén gặp mặt nhau, đối với chồng đã là không nên chưa hẳn lắm rồi, nếu ta có bụng dạ độc ác, thì trời đã chẳng dung. Dương Đính Thiên, ôi, Dương Đính Thiên, y... Tự y bị tiêu diệt đấy thôi.
Cả bầy Dương Tiêu, Bành Oánh Ngọc cùng "A" lên một tiếng. Viên Chân nói tiếp:
- - giả dụ như Dương Đính Thiên bị tiêu diệt dưới chưởng giỏi chỉ của ta, ắt là ta vẫn tha cho đàn Minh giáo các ngươi.
Thanh âm của y đưa sang khe khẽ, lưu giữ lại chuyện xa xưa mấy chục năm, chậm rãi kể tiếp:
- Đêm hôm đó, ta lại thuộc sư muội gặp gỡ nhau trong túng đạo, đùng một cái nghe thấy từ bỏ phía phía bên trái tiếng thở dồn dập vọng tới. Việc này từ bỏ trước chưa khi nào xảy ra, túng bấn đạo này rất kỳ kín đáo đáo, người ngoài quan yếu nào tìm kiếm được lối vào, còn bạn trong Minh giáo, thì bao gồm ai dám vào đây. Bầy ta nghe thấy giờ đồng hồ thở đó, giật mình khiếp hãi, đi lần theo coi ai, thấy Dương Đính Thiên ngồi trong 1 căn phòng nhỏ, tay nắm một miếng da dê, khía cạnh đỏ bừng như máu. Y thấy nhị đứa ta ngay lập tức nói: "Hai người các ngươi, xuất sắc lắm, tốt lắm, so với ta ráng đấy". Y nói xong câu đó, mặt hốt nhiên đổi thành màu xanh lá cây lè, mà lại mặt vừa chuyển màu xanh da trời lại biến đi ngay, trở về thành màu đỏ máu, xanh rồi lại đỏ, đỏ rồi lại xanh, vào chớp mắt đang đổi màu ba lần. Dương tả sứ, ngươi tất cả biết công tích đó là gì không?
Dương Tiêu nói:
- Đó là thần công Càn Khôn Đại mãng cầu Di của phiên bản giáo.
Chu Điên nói:
- Dương Tiêu, ngươi cũng luyện thành rồi, yêu cầu không?
Dương Tiêu nói:
- "Luyện thành" nhì chữ, làm thế nào dám nói? Năm xưa Dương giáo chủ bao gồm bụng yêu đương ta nên tất cả truyền một chút công phu nhập môn thô thiển. Ta luyện hơn mười năm, chỉ mới luyện đến cung cấp thứ hai. Ví như luyện đồng thời thì chân khí như hy vọng nổ tung óc mà lại ra, không tồn tại cách nào kìm hãm cả. Khía cạnh Dương giáo chủ có thể trong chốc lát biến màu tía lần, sẽ là luyện đến cấp cho thứ tứ rồi. Ông ta bao gồm nói rằng, trong những giáo chủ bản giáo tự trước tới nay, chỉ bao gồm Chung giáo chủ đời thứ tám võ thuật cao hơn cả, nghe nói luyện đến cung cấp thứ năm của thần công Càn Khôn Đại na Di, tuy nhiên ngay hôm luyện thành, tẩu hỏa nhập ma mà chết. Từ đó về sau, chưa có ai luyện được đến cung cấp thứ tứ cả.
Chu Điên nói:
- nặng nề đến rứa sao?
Thiết quan lại đạo nhân nói:
- nếu không khó, sao hoàn toàn có thể gọi là hộ giáo thần công của Minh giáo được?
Những cao thủ trong Minh giáo gần như đã nghe danh Càn Khôn Đại mãng cầu Di thần công từ bỏ lâu, lòng vốn ngưỡng mộ, do đó tuy vào cảnh nguy hại nhưng vừa nói đến, ai cũng bàn góp mấy câu.
Bành Oánh Ngọc nói:
- Dương tả sứ, Dương giáo công ty luyện thần công kia đến cấp thứ tư, sao lại có thể biến màu sắc khuôn phương diện được?
Y bây giờ hỏi rất nhiều chuyện bên cạnh lề cũng là gồm thâm ý, biết Viên Chân chỉ việc đi cho tới thêm vài bước, từng tín đồ một sẽ bị tiêu diệt dưới tay y ngay, đề xuất dụ mang lại y bàn bạc chuyện xưa, cốt để kéo dài thời gian, chỉ cần một trong bảy cao thủ của Minh giáo một người hồi phục công lực, liền có thể chống trả một phen, mặc dù có không địch nổi, tuy vậy cục thế cũng có thể có cơ vươn lên là chuyển, còn hơn khoanh tay chịu bị tiêu diệt như bây giờ.
Dương Tiêu lẽ nào không hiểu biết nhiều ý tứ của y, ngay tức khắc đáp:
- nguyên lý chính yếu hèn của Càn Khôn Đại mãng cầu Di thần công là cương nhu, âm dương càn khôn nhị khí lật sang đổi lại. Xung quanh hiện sắc xanh hay sắc đỏ, bởi vì trong cơ thể huyết dịch lên xuống, chân khí biến hóa mà ra. Cứ nghe nói lúc luyện đến cung cấp thứ sáu, toàn thân có thể lúc xanh dịp đỏ, nhưng mà khi qua đến cấp cho thứ bảy, âm khí và dương khí nhi khí chuyển hoán không hiện tại ra, nhìn bên phía ngoài không sao biết được phía bên trong thế nào.
Bành Oánh Ngọc sợ rằng Viên Chân ở không sẽ khó chịu, nên hỏi y một câu:
- Viên Chân đại sư, Dương giáo nhà của cửa hàng chúng tôi vì lẽ gì nhưng qui thiên?
Viên Chân cười cợt khẩy nói:
- các ngươi trúng đề nghị Huyễn Âm Chỉ rồi, ta nghe những ngươi vận khí hô hấp, biết rằng trong tầm hai tiếng nữa không sao cử cồn được. Các ngươi định cài đặt thời gian, mong tự vận khí giải cứu, nói thẳng cho các ngươi biết, loại đó ko kịp đâu. Những ngươi rất nhiều là võ học cao thủ, bị thương nặng như thế, vận khí trường đoản cú nãy tới giờ sẽ thấy lay chuyển tí làm sao chưa? tốt là mỗi khi thân thể thêm cứng đờ?
Bọn Dương Tiêu, Bành Oánh Ngọc vốn đang thấy chuyện đó, dẫu vậy còn một khá thở thì vẫn chưa chịu đựng bó tay. Lại nghe Viên Chân nói tiếp:
- khi đó ta thấy khía cạnh Dương Đính Thiên thay đổi lạ lùng, vào bụng Thái là kinh hoảng. Sư muội ta biết y võ công cực cao siêu, đã cho thấy tay là đưa hai người bọn họ vào địa điểm chết, lập tức nói: "Đính Thiên, hầu hết sự đều vì em không nên không phải, đấng mày râu tha mang lại Thành sư ca hạ sơn, cho dù trách phạt núm nào, em cũng xin chịu đựng hết". Dương Đính Thiên nghe cô gái nói thế, nhấp lên xuống đầu, đủng đỉnh nói: " Ta đem được người em nhưng không mang được trái tim em". Chỉ thấy hai mắt y mở trừng trừng, thốt nhiên từ khóe mắt chảy xuống hai chiếc máu tươi, toàn thân trơ trơ, ko động đậy gì nữa. Sư muội ta kinh hãi quá, kêu lên: "Đính Thiên, Đính Thiên, cánh mày râu sao thế?".
Viên Chân kể tới đây, thanh âm tuy không lớn, nhưng ai nấy trong đêm khuya nghe thấy, nghĩ mang đến tình trạng nhì mắt ra máu của Dương Đính Thiên, đều cảm thấy rùng mình.
Viên Chân kể tiếp:
- phái nữ gọi mấy lần, Dương Đính Thiên xuất xắc nhiên ko cử động. Sư muội ta thu hết can đảm tiến lên di động y thì vẫn cứng ngắc, sờ mũi thì đã chết thật rồi. Ta biết trong lòng nàng buồn bã vô cùng đề nghị an ủi: "Xem ra y vẫn luyện một môn cần lao Thái khó khăn khăn, đùng một cái tẩu hỏa, chân khí chạy ngược lên, để cho không thể nào cứu vớt kịp". Sư muội ta đáp: "Đúng thế, y luyện môn võ thuật không gì sánh kịp Càn Khôn Đại mãng cầu Di của Minh giáo, đang vào tầm khó khăn, đột nhiên nhìn thấy hai đứa bọn họ lén gặp mặt nhau chỗ đây, tuy chưa phải chính tay tè muội giết mổ y, tuy vậy cũng bởi em cơ mà chết".
Ta đã tính nói vài ba câu khuyên nhủ giải, đột nhiên sư muội chỉ về phía sau sườn lưng ta, quát tháo lên: "Ai thế?". Ta gấp quay đầu, không thấy bóng hình ai, khi nhìn trở lại, thì trên ngực phụ nữ đã gặm một nhỏ dao găm, tự tiếp giáp chết rồi.
Ha ha, Dương Đính Thiên nói rằng: "Ta rước được bạn em nhưng lại không đem được trái tim em". Còn ta sở hữu được trái tim sư muội, mà lại vẫn không rước được bạn nàng. Thiếu phụ là tín đồ mà ta vào đời yêu nhất, kính nhất, nếu như như Dương Đính Thiên không nhảy vào phá đám, nhân duyên xinh xắn của hai chúng ta đâu bao gồm kết cục thê thảm như thế? giả dụ Dương Đính Thiên không làm giáo công ty ma giáo, sư muội ta không lẽ chịu rước một người lớn hơn nàng đến trên hai chục tuổi. Dương Đính Thiên bị tiêu diệt rồi, ta đâu có làm gì y được, nhưng ma giáo thì vẫn còn hoành hành trong thiên hạ. Ngay lúc đó, ta chỉ vào thi hài Dương Đính Thiên cùng sư muội, nói rằng: "Thành Côn này thề rằng sẽ rất là mình phúc diệt Minh giáo, khi nào thành công rồi, sẽ đến trước hai người tự vẫn nhằm báo đáp". Ha ha, Dương Tiêu, Vi duy nhất Tiếu, những ngươi trong khoảnh khắc sẽ chết ngay, mẫu mạng của Thành Côn này cũng không còn bao thọ nữa, chỉ có điều ta trọng tâm nguyện trả thành, vui vẻ cơ mà tự vẫn, vui mừng hơn các ngươi vạn phần. Trong từng nào năm qua, không giờ phút nào ta ko trù tính tra cứu cách phá hủy ma giáo. Ôi, Thành Côn này một đời bất hạnh, ái thê bị tín đồ ta chiếm mất, chỉ tất cả một đứa học tập trò yêu, cũng hận ta thấu xương...
Trương Vô Kỵ thấy y đề cập cho Tạ Tốn, vội vàng ngưng thần chú ý nghe. Cố kỉnh nhưng lúc này chân khí trong cơ thể càng thời gian càng nhiều, tưởng như tuỳ thuộc xương cốt nơi nào cũng căng phồng, từng thớ thịt hy vọng nổ tung, ngay cả những gai tóc cũng giống như phình to vội vàng mấy lần. Viên Chân nói tiếp:
- sau khoản thời gian ta xuống quang Minh Đính, trở về trung nguyên, cho thăm tên học trò yêu nhiều năm không chạm chán Tạ Tốn. Nào ngờ vừa nói chuyện, ta new hay y hiện là một trong tứ đại pháp vương của ma giáo. Ta tuy sinh sống trên quang đãng Minh Đính một thời hạn lâu nhưng lại chỉ toàn tâm lưu ý tới sư muội, các chuyện trong ma giáo tuyệt do dự tới, sư muội ta cũng không còn đề cập chuyện nội bộ, ngay cả đồ đệ ta duy trì chức vị cao vào ma giáo, cũng chính y nói ra ta bắt đầu biết. Y còn kiệt lực răn dạy ta kéo ma giáo, nói gì rất là đồng tâm, đuổi quân hồ nước Lỗ. Ta giận dữ không để đâu cho hết, nhưng thốt nhiên nghĩ ra: "Ma giáo người nhiều nuốm mạnh, nền tảng sâu xa, cao thủ lại đông như kiến, ta chỉ tất cả một mình, cần yếu nào khử họ nổi. Ko nói gì ta có một thân, mà dẫu có kỹ năng võ lâm trong cõi tục liên thủ, cũng chưa kiên cố hủy được họ. Duy chỉ gồm một cách là từ bên phía trong xúi giục, để sao bọn họ tự tàn cạnh bên lẫn nhau, chủ yếu mình tự diệt mình.
Bọn Dương Tiêu nghe thấy y nói thế, ai nấy phần lớn kinh hãi. Bao nhiêu trong năm này cả lũ như fan bị bịt mắt, đâu gồm biết đại địch nghỉ ngơi ngay bên cạnh, trăm mưu ngàn kế để tiêu diệt Minh giáo. Vậy nhưng mà mọi fan lại lo tranh chiếm chức vị giáo chủ, tiến công phá lẫn nhau hỗn loàn một phen, tiếng nói của Viên Chân khác nào rước gậy đập lên đầu khiến họ choàng thức giấc lại.
Lại nghe thấy y nói tiếp:
- lúc ấy ta bình thản như không, chỉ nói đấy là việc lớn, phải tất cả thời tiếng suy nghĩ. Vài ngày sau, ta đột nhiên nhiên vờ vịt say rượu, cầm cố ý bức gian vk của đồ dùng nhi Tạ Tốn, quá cơ giết mổ luôn phụ huynh vợ con toàn gia y. Ta biết rằng từ kia về sau, y vẫn hận thấu xương, thể nào thì cũng tìm ta báo thù, giả dụ kiếm ko được, thể nào cũng làm điều sằng bậy. Ha ha, biết trò ai bằng thầy, thằng bé bỏng Tạ Tốn chuyện gì cũng giỏi, văn tài võ công đều hơn người, gồm điều dễ dẫn đến khích động, không chịu lưu ý đến cho nâng cao để tìm hiểu tiền thánh thiện quả...
Xem thêm: Xem Lịch Sử Đấu Tft Mobile, Lmss Tft, Cách Xem Lịch Sử Đấu Của Tft Mobile
Trương Vô Kỵ nghe đến đây, trong tâm địa phẫn nộ không sao kiềm chế nổi, suy nghĩ thầm: "Thì ra bao nhiêu xấu số xảy ra đến nghĩa phụ, toàn vì chưng tên lão tặc Thành Côn thế tình sắp xếp cả. Thương hiệu giặc già này còn có phải say rượu rồi nổi thú tính đâu, mà là âm mưu như thế".
Lại nghe Viên Chân thích chí dương dương nói tiếp:
- Tạ Tốn thịt bừa bãi giang hồ hảo hán, đâu đâu cũng để lại tên ta, tưởng nạm sẽ xay được ta xuất đầu lộ diện, ha ha, ta lẽ nào thò phương diện ra? còn nếu không muốn fan khác biết, chỉ có cách đừng có tác dụng thôi, Tạ Tốn tạo ra biết bao ân oán thù, phần đa mối tiết cừu này đều đổ lên đầu Minh giáo cả. Y làm thịt người thỉnh thoảng cũng gặp nguy hiểm, ta ngay tắp lự ẩn khía cạnh giải vây đến y, y là con dao ta dùng làm giết người, lẽ nào nhằm y bị fan ta bỏ diệt? nước ngoài địch của ma mị càng nhiều, các cao thủ lại tranh ngôi giáo chủ, xâu xé ko dứt, tất cả đều lâm vào hoàn cảnh kế của ta cả. Tạ Tốn không làm thịt Tống Viễn Kiều, cũng là vấn đề đáng tiếc, nhưng đánh chết Không loài kiến thần tăng của phái thiếu hụt Lâm, tấn công Không Động ngũ lão bị thương, giết thịt vô số các hảo thủ chỗ Vương Bàn tô đảo, cả lũ chủ Thiên Ưng giáo của người bạn cũ là Ân Thiên thiết yếu cũng không tha... Học trò giỏi ơi là học trò giỏi, không uổng ta năm xưa kiệt vai trung phong tận lực truyền mang lại y một thân võ công.
Dương Tiêu lãnh đạm nói:
- nếu như như thế, ngay cả sư phụ ngươi là ko Kiến thần tăng cũng trở nên ngươi dùng độc kế sợ tử nữa.
Viên Chân cười cợt đáp:
- Ta bái ko Kiến có tác dụng thầy, đâu bao gồm phải thực bụng đâu? Y được ta rập đầu lạy mấy cái, rồi chịu mất mạng thì cũng đâu gồm thiệt thòi gì, ha ha, ha ha.
Trong lúc Viên Chân cười ha hả, Trương Vô Kỵ giận hy vọng phát điên, tai ù đi, bỗng nhiên bất tỉnh xỉu tuy thế lại tỉnh giấc dậy ngay. Con trai trong đời từng chịu đựng biết bao nhiêu khinh khi hà hiếp, cũng mặc nhiên như không, tuy nhiên nghĩ đến nghĩa phụ là một trong những hảo hán hiên ngang như thế, bị Thành Côn sử dụng độc kế làm cho gia phá nhân vong, thân bại danh liệt, nhì mắt bị mù, sống một thân một mình nơi hoang hòn đảo chờ chết, dòng thâm cừu đại hận đó lẽ nào ko báo?
Nộ khí vào ngực dưng lên, chân khí Cửu Dương trong khung người càng bùng lên mãnh liệt, nhưng ko có gì thoát được ra ngoài, dòng túi Càn Khôn duy nhất Khí từ từ phồng lên nhưng đàn Dương Tiêu đều để mắt nghe Thành Côn nói chuyện, không ai quan tâm đến cái túi nguyên nhân lại như biến ra như thế. Viên Chân lại nói tiếp:
- Dương Tiêu, Vi duy nhất Tiếu, Bành hòa thượng, Chu Điên, các ngươi còn gì khác để nói nữa không?
Dương Tiêu thở nhiều năm một tiếng, nói:
- Sự sẽ như thế, còn gì khác để nói nữa? Viên Chân đại sư, ông rất có thể tha mạng cho phụ nữ tôi được chăng? bà bầu nó là Kỷ đọc Phù fan của phái Nga Mi, xuất thân danh môn thiết yếu phái, cũng chưa nhập Minh giáo.
Viên Chân nói:
- chăm sóc hổ di hoạn, nhổ cỏ nhổ cả rễ.
Nói dứt bước tới một bước, giơ chưởng ra, chầm chậm trễ đánh xuống đầu Dương Tiêu. Trương Vô Kỵ phía bên trong cái túi vải vóc nghe biết việc đến thời điểm khẩn cấp, không còn nghĩ tới việc toàn thân nóng như thiêu, nghe tiếng bỏng chừng khoảng chừng cách, tung mình lao cho tới trước Viên Chân, tay trái giơ lên bí quyết lớp vải vóc gạt tay y ra ngoài.
Viên Chân hôm nay chỉ new cố miễn cưỡng hành động, nhưng nguyên khí vẫn chưa phục hồi, bị Trương Vô Kỵ gạt ra, toàn thân lao đao, lùi lại một bước, quát lác lên:
- Thằng nhãi con này, ngươi... Ngươi...
Y vừa định thần tức tốc tiến lên nhắm ngay cái túi tấn công một chưởng. Chưởng này không trúng tín đồ Trương Vô Kỵ mà lại bị chiếc túi hất dội ra, khiến cho y buộc phải lùi lại nhì bước, Thái ngạc nhiên thiếu hiểu biết nhiều tại sao. Trương Vô Kỵ bấy giờ miệng khô lưỡi đắng, chất xám bàng hoàng, Cửu Dương chân khí trong tín đồ căng phồng như ước ao nổ tung cơ thể, ví như như dòng túi Càn Khôn độc nhất vô nhị Khí đổ vỡ trước con trai sẽ thoát hiểm, còn như còn nếu như không đề ngự nổi luồng chân khí mãnh liệt vô cùng trong thân thể, domain authority thịt nam giới sẽ đổ vỡ tan, cháy xém như bị cù trong lò.
Viên Chân thấy mẫu túi lạ lùng, ngay tắp lự tiến lên nhị bước, tung chưởng đánh tới. Lần này y cũng trở thành dội lại, lùi một bước nữa, nhưng chiếc túi cũng trở nên chưởng của y đánh bật ra, lăn đi như 1 trái cầu da Thái lớn. Trương Vô Kỵ bên trong chiếc túi, lăn qua lăn lại, lộn lên lộn xuống, ngực thấy khó thở, núm phình bụng toan tống chân khí ra ngoài. Mặc dù vậy chiếc túi lúc này đã căng phồng, mỗi tương đối thở mỗi lúc càng khó khăn. Viên Chân thường xuyên đánh ra tía quyền, đá thêm nhị cái, hồ hết bị chân khí vào túi đẩy bật ra, Trương Vô Kỵ nằm phía bên trong không tốt biết. Cũng may Viên Chân chỉ tấn công trúng không tính bao, nếu đánh trúng được thân thể Trương Vô Kỵ, lúc này chân khí sẽ đầy tràn, tuỳ thuộc Viên Chân thể nào cũng bị trọng thương.
Bọn Dương Tiêu, Vi độc nhất vô nhị Tiếu bảy tín đồ thấy chuyện kỳ lạ, đều bỡ ngỡ đến thừ bạn ra. Loại túi Càn Khôn tuyệt nhất Khí là của Thuyết Bất Đắc, thiết yếu ông ta cũng không biết nguyên nhân lại phồng lên thành như trái cầu, cũng chần chừ Trương Vô Kỵ nằm trong các số đó còn sinh sống hay vẫn chết.
Lại thấy Viên Chân rút từ trong lưng ra một bé dao găm, rất là đâm vào loại túi, mặc dù vậy chỗ bị đâm chỉ lõm xuống mà không thủng. Loại túi đó gia công bằng chất liệu Thái kỳ lạ kỳ, không hẳn da nhưng cũng chẳng phải tơ, là một trong dị thiết bị của trời đất, thanh chủy thủ của Viên Chân lại chưa phải là bảo đao, đâm luôn mấy cái nhưng không làm cái gi được. Viên Chân thấy đấm đá đâm chém phần lớn không công hiệu, suy nghĩ thầm: "Việc gì ta cần dây dưa với thương hiệu tiểu tử này?". Y giơ chân lên, hết sức đạp ra, cái túi vải liền lăn ra cửa ngõ sảnh.
Lúc này chiếc túi sẽ căng phồng thành một trái cầu, đụng bắt buộc cửa sảnh, ngay tắp lự dội trở lại, lăn trực tiếp vào fan Viên Chân. Viên Chân thấy trái cầu thế lăn mãnh liệt, nhị tay cùng tống ra, hết sức đẩy trở lại.
Chỉ nghe bình một tiếng Thái lớn, chẳng không giống gì giữa buổi ngày nghe một tiếng sét rền vang, miếng vải cất cánh tứ tung, chiếc túi Càn Khôn duy nhất Khí đã trở nên Cửu Dương chân khí trong người Vô Kỵ phá vỡ, tan như bươm bướm. Viên Chân, Dương Tiêu, Vi nhất Tiếu, Thuyết Bất Đắc cả lũ đều thấy một luồng khá nóng phả vào người, lại thấy một thanh niên áo quần rách nát rưới đứng trước mặt, phương diện mày ngơ ngác. Hoá ra trong khoảnh khắc này, Trương Vô Kỵ luyện Cửu Dương thần công đang đại công cáo thành, thủy hỏa tương tế, long hổ giao hội. Chàng nằm trong chiếc túi vải căng phồng kia tất cả khác như thế nào có hàng chục cao thủ thuộc ra mức độ thoa bóp tất cả các đại huyệt trong cơ thể, còn phía bên trong chân khí cuồn cuộn, mấy chục huyền quan lại trên kinh mạch hầu hết được khai thông, tưởng như bao gồm một loại thủy ngân rã tới từng nơi, tha hồ vô cùng.
Cơ duyên kia từ trước tới nay chưa ai được gặp, cái túi quí báu kia đổ vỡ rồi, sau này cũng tất yêu nào tất cả ai còn gặp được cơ hội may như vậy nữa. Viên Chân thấy nam nhi trai thần sắc đẹp bất định, ngơ ngác hoang mang, còn mình bắt đầu bị trọng thương chưa khỏi, nếu như không chộp đem dịp may ngàn năm một thuở này, để địch thủ ra tay trước thì Thái là nguy hiểm. Nghĩ ráng y ngay tức khắc tiến lên một bước, ngón tay trỏ bên nên điểm ra, vận nội kình Huyễn Âm Chỉ điểm vào huyệt Đàn Trung bên trên ngực Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ giơ tay gạt ra, từ bây giờ thần công của chàng bắt đầu thành tựu, nhưng lại chiêu số võ thuật Thái là bình thường, mọi gì Tạ Tốn và cha dạy mang lại chưa dung hợp cửa hàng thông, làm sao chống nổi với 1 tuyệt nỗ lực cao thủ như Viên Chân? chỉ mới một chiêu, huyệt Dương Trì bên trên cổ tay đã bị điểm trúng, lập tức khung người run lên bựa bật, lùi lại một bước nhưng chân khí sung mãn đang mong mỏi tràn ra trong khung hình chàng vào chớp mắt sẽ truyền vào ngón tay của Viên Chân. Nhì luồng lực đạo một âm một dương chõi nhau, gồm điều nội lực của Trương Vô Kỵ bởi Cửu Dương thần công mà lại ra, nhân hậu hơn nhiều. Ngón tay Viên Chân rét hổi, kình lực toàn thân như thay đổi đâu mất, lại vừa bắt đầu bị trọng thương xong, công lực so với cơ hội thường không được một thành, biết rằng tình thế không ổn, thoát thân bảo tồn tính mạng là cần, tất tả quay mình vứt chạy.
Trương Vô Kỵ khó chịu chửi:
- thương hiệu đại ác tặc Thành Côn kia, mau hấp thụ mạng.
Chàng teo giò đuổi ra cửa sảnh, chỉ thấy láng Viên Chân nháng một cái, sẽ chạy vào trong 1 cửa hông. Trương Vô Kỵ tức khí đầy ngực, ra sức rượt theo. Quý ông vừa thực hiện kình lực, nghe bình một giờ đồng hồ trán đã đập mạnh tay vào cánh cửa. Thế ra chàng chưa chắc chắn mình đang luyện thành Cửu Dương thần công, các lần giơ tay, có được chân đều trẻ khỏe gấp mười lần bình thường, vừa cất bước đã hết kiểm soát được công sức nên new va vào cánh cửa.
Chàng gửi tay xoa đầu, thấy khá ngâm ngẩm đau, nghĩ về thầm: "Sao mình lại sở hữu tà môn này, vừa đề cập chân vẫn chạy xa cho thế?", nôn nóng theo cửa hông đi vào, thấy một căn nhà nhỏ. Phái mạnh nhất trung ương nhất ý trả thù cho nghĩa phụ, vội vàng trải qua sảnh đường đuổi theo.
Đằng sau căn phòng là một trong những tòa đơn vị lớn, bên trong trồng đầy hoa cỏ, mùi thơm ngào ngạt, thấy chống phía tây có ánh đèn chiếu ra vội tung mình dancing tới. Vừa đẩy cửa ra, chỉ thấy một trơn xám vụt một cái, Viên Chân đang vén một lớp màn thêu chạy vào vào đó.
Trương Vô Kỵ cũng chui vào nhưng không hề thấy Viên Chân đâu nữa. Nam nhi nhìn kỹ lại, không ngoài lạ lùng, té ra nơi đó là một khuê chống của một tiểu thư con nhà giàu có. Ngay bên cửa sổ là 1 bàn trang điểm, bên trên bàn nhằm nến đỏ phát sáng những đồ đạc gấm vóc lụa là, đường hoàng phú lệ, không hề thua kém gì phòng của Chu Cửu Chân. Một mặt là một chiếc giường, trướng rủ màn che, đằng trước còn để một song giày con gái màu đỏ, hẳn có tín đồ nằm ngủ trong đó. Khuê chống này chỉ gồm một lối vào, các cửa sổ những đóng chặt, rõ ràng nhìn thấy Viên Chân lẻn vào, nhưng duy nhất giây sau đã mất tích mất tích, không lẽ y tất cả phép tàng hình xuất xắc sao? giỏi y ko nề là bạn xuất gia, dám ngang nhiên đưa vào giường phụ nữ?
Trong khi chàng còn chưa chắc chắn nên hay là không nên gạch màn ra search kiếm kẻ địch, chợt lẹp kẹp gồm tiếng chân người đi tới. Trương Vô Kỵ nép bản thân vào ẩn phía sau một dòng áo chiên treo ở mặt tường phía tây, thấy có hai fan từ quanh đó đi vào. Chàng thò cổng đầu ra xem thấy hai bạn con gái, một tín đồ mặc áo nhiều năm thêu màu quà nhạt, xống áo sang trọng, còn một người tuổi bé dại hơn, khoác áo xanh bằng vải, là 1 a hoàn. Con nô lệ giọng khàn khàn nói:
- tè thư, đêm sẽ khuya rồi, mời tiểu thư đi nghỉ.
Tiểu thư nọ tát trái một cái, ra tay Thái nặng đánh vào mặt đứa đầy tớ. Đứa tớ gái choáng ngợp lùi lại một bước. đái thư cơ thân hình hơi lảo đảo, quay mặt lại, bên dưới ánh nến Trương Vô Kỵ nhìn rõ ràng, thấy nàng hai con mắt to black láy, mặt bầu bĩnh, chính là người nam giới vạn dặm mặt đường xa tự Trung Nguyên đưa tới Tây Vực Dương Bất Hối.
Bây giờ xa nhau chừng mấy năm, thân thể đàn bà đã cao to hơn trước nhiều, tuy nhiên thần thái không vậy đổi, khóe mồm nhếch lên khi còn nhỏ tuổi nay hiện rõ hơn. Chỉ nghe cô bé mắng:
- Ngươi nói ta đi ngủ, hừ, lục đại phái vây tiến công Quang Minh Đính, thân phụ ta vẫn bàn tính đối sách với người ta, nói cả đêm chưa cứng cáp đã xong, lão nhân gia không ngủ, làm thế nào ta ngủ được? tốt hơn hết là thân phụ ta bị bạn ta giết mổ chết, còn ta cũng trở thành ngươi giết luôn, cả dương thế này ở trong về ngươi hết.
Con a trả đâu dám biện bạch, đỡ phụ nữ ngồi xuống. Dương Bất ăn năn nói:
- Mau đem kiếm cho đây đến ta.
Con a trả đi đến mặt vách, mang một thanh trường tìm treo trên đó xuống. Hai chân cô ta nối cùng với nhau bởi một tua xích nhỏ, nhị cổ tay cũng có một sợi xích khác, chân trái khập khễnh, sống lưng gù cong như cánh cung, cho đến khi cô ta mang được thanh kiếm quay đầu lại, Trương Vô Kỵ càng thêm khiếp hãi, thấy mắt nên nhỏ, đôi mắt trái to, mũi và một bên miệng méo xệch, dáng vẻ Thái là xứng đáng sợ, suy nghĩ thầm: "Cô gái này còn xấu hơn hết Châu Nhi. Châu Nhi là do trúng độc đề nghị mặt mi sưng u, cũng còn có cơ hội trị được, còn cô bé này là tàn phế bẩm sinh".
Dương Bất ăn năn cầm thanh kiếm, nói:
- Địch nhân rất có thể đến bất kể lúc nào, ta ý muốn đi ra phía bên ngoài tuần tra.
Con đái a trả nói:
- Để nhỏ đi theo tiểu thư, nếu như như chạm chán địch, cũng có thể có thêm được một bạn chiếu ứng.
Giọng nói cô bé khàn khàn ú ớ Thái nặng nề nghe, tưởng như xuất phát từ 1 hán tử trung niên thô lỗ. Dương Bất ăn năn nói:
- Ai buộc phải ngươi vờ vịt tốt so với ta?
Tay trái thiếu nữ lật một cái đã nuốm chặt mạch môn nhỏ đầy tớ. Đứa a hoàn không hề cử động gì được nữa, run run kêu:
- đái thư, cô... Cô...
Dương Bất hối hận cười nhạt nói:
- Địch nhân ùn ùn kéo tới, cha con ta sống chết chỉ còn sớm tối, ngươi đái a đầu có phải là do quân địch phái mang đến Quang Minh Đính nhằm nằm phục sẵn nơi đây chăng? phụ vương con ta có lẽ nào chịu để cho ngươi dày vò? bây giờ ta giết mổ ngươi trước.
Nói ngừng nàng luân phiên thanh kiếm đâm luôn vào cổ con a đầu. Trương Vô Kỵ từ khi biết cô đầy tớ gái này thân thể tàn tật, trong trái tim nẩy tình cảm hại, đùng một phát thấy Dương Bất hối giơ tìm đâm, vào cơn nguy cấp cho không kịp suy nghĩ, lập tức phi thân ra, búng ngay vào mũi kiếm một cái. Dương Bất ăn năn cầm kiếm ko vững, nghe keng một tiếng, trường tìm liền rơi xuống đất. Tay nữ vừa rời khỏi kiếm, nhị ngón tay trỏ với giữa tức thời đâm luôn luôn vào mắt Vô Kỵ. Chiêu này vốn chỉ là chiêu song Long sang trọng Châu<12> tầm thường không có gì kỳ lạ, nhưng phái nữ đã được cha chỉ dạy mấy năm nay nên sử xuất cũng hơi tất cả uy lực. Trương Vô Kỵ nhảy đầm về phía sau, buột miệng nói:
- Bất ân hận muội muội, ta đây.
Dương Bất hối nghe y nói tứ chữ "Bất hối hận muội muội", kinh ngạc vô cùng, hỏi lại:
- bao gồm phải Vô Kỵ ca ca đấy không?
Nàng chỉ nhận thấy thanh âm ngữ điệu của tứ chữ "Bất ăn năn muội muội", chứ không phân biệt được diện mạo Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ trong thâm tâm hơi ân hận hận, tuy nhiên không còn hoàn toàn có thể chối được nữa, đành nói:
- Ta đây. Bất ăn năn muội muội, mấy năm nay em bao gồm khỏe không?
Dương Bất ân hận định thần chú ý kỹ, thấy phái mạnh quần áo rách rưới rưới, khía cạnh mày bẩn thỉu, trong lòng nghi vấn không biết có phải không, nói:
- Ngươi... Ngươi... Bao gồm Thái là Vô Kỵ ca ca không? Sao mà... Sao và lại tới được vùng này?
Trương Vô Kỵ nói:
- Đó là Thuyết Bất Đắc có ta lên quang Minh Đính đó. Gã hòa thượng Viên Chân kia đến phòng này rồi, đùng một cái không thấy đâu nữa, trong này còn có đường làm sao ra không?
Dương Bất Hối lạ thường hỏi:
- Viên Chân hòa thượng nào? Ai vào trong chống vậy?
Trương Vô Kỵ vẫn gấp chuyện đuổi theo Viên Chân, ví như nói hết mẩu truyện thì quá dài, ngay tắp lự nói:
- phụ thân của em bị yêu thương ở ngoài sảnh, muội muội mau ra xem nắm nào.
Dương Bất ân hận giật mình khiếp sợ, vội vàng nói:
- Để đái muội ra coi gia gia.
Nói hoàn thành tiện tay nhắm ngay lập tức thiên linh cái nhỏ a đầu tiến công xuống một chưởng, ra tay Thái nặng. Trương Vô Kỵ kinh hãi kêu lên:
- ko được thế.
Giơ tay đẩy vào vai cô ta một cái, chưởng của Dương Bất hối hận rơi vào khoảng không. Dương Bất ân hận hai lần định giết nhỏ a hoàn, đầy đủ bị con trai cản lại, gay gắt nói:
- Vô Kỵ ca ca, anh thuộc phe với con a đầu này chăng?
Trương Vô Kỵ kỳ lạ lùng:
- Nó là đầy tớ của em, anh mới gặp lần đầu, sao lại cùng phe cùng với cô ta được?
Dương Bất ân hận nói:
- Anh ngần ngừ nội tình đầu đuôi, sao lại cứ xen vào chuyện của fan khác. Nhỏ a đầu này là đại đối đầu của mái ấm gia đình em, cha em sử dụng xích fe xích thuộc hạ nó lại, để dự phòng nó khỏi sợ hãi em. Giờ đồng hồ phút này địch nhân kéo tới tập kích, bé a đầu này thể nào cũng thừa cơ báo thù.
Trương Vô Kỵ thấy cô gái bé dại tội nghiệp xứng đáng thương, tuy hình dáng lạ lùng, nhưng không tồn tại vẻ gì là kẻ hung ác, đề xuất nói:
- Cô nương, cô tất cả ý định thừa cơ báo phục chăng?
Cô tớ gái phủ nhận đáp:
- cần thiết nào có.
Trương Vô Kỵ nói:
- Bất hối hận muội muội, em nghe đó, cô ta nói không có đâu, tha mang đến cô ta đi.
Dương Bất hối nói:
- Được rồi, ví như như anh vị tình, ối chà...
Thân hình thanh nữ nghiêng qua, lảo đảo đứng không vững. Trương Vô Kỵ lập cập tiến cho tới đỡ, đùng một cái hai huyệt Huyền Khu, chổ chính giữa ở sau lưng đau nhói lên, xẻ lăn ra đất. Té ra Dương Bất ân hận sợ đại trượng phu ra tay cản trở, dụ cho chàng đến gần, dùng dòng nhẫn đả huyệt sinh sống ngón tay giữa điểm luôn hai đại huyệt. Nữ điểm vấp ngã Trương Vô Kỵ rồi, tay cần xoay lại, nhắm ngay lập tức Thái Dương nhỏ a hoàn tiến công tới.
Thế nhưng lại bàn tay chưa đụng vào bạn nó, Dương Bất ân hận thấy huyệt đan điền đùng một cái nóng hổi, body toàn thân tê dại, đành nên buông tay bé a trả ra, hai đầu gối nhũn ra, ngồi phịch xuống ghế. Thì ra nữ giới sử kình tấn công vào huyệt đạo của Trương Vô Kỵ, tuy thần công của Trương Vô Kỵ new luyện thành chưa có năng lực hộ thể tuy vậy đã hoàn toàn có thể phản kích lại, Cửu Dương chân khí liền theo đó chạy khắp các mạch lạc của Dương Bất Hối.
Con a hoàn nhặt thanh trường tìm dưới khu đất lên, nói:
- tè thư, cô vẫn hay nghi con mong muốn hại cô. Bây giờ nếu ao ước giết cô, Thái tiện lợi như thổi tro vào bếp, thế nhưng con không có ý ấy đâu.
Nói chấm dứt đem ngôi trường kiếm quăng quật lại trong bao, treo trở về lên vách. Trương Vô Kỵ vùng lên nói:
- Em xem, anh gồm nói không đúng đâu.
Chàng bị điểm trúng huyệt đạo rồi, trong tích tắc chân khí tức tốc xung giải, lập tức có thể hành rượu cồn được. Dương Bất ăn năn mắt trừng trừng nhìn chàng, trong tâm Thái kỳ lạ lùng, lúc này chân tay đã hết tê dại, nghĩ đến an nguy của phụ thân, vội vùng lên nói:
- phụ thân em bị mến ra sao? Vô Kỵ ca ca, anh ở đây chờ em, khi trở lại mình sẽ gặp gỡ lại. Mấy năm nay anh tất cả khỏe không? Em lúc nào cũng nhớ anh...
Nàng vừa nói vừa chạy ra ngoài. Trương Vô Kỵ hỏi cô tớ gái:
- Cô nương, gã hòa thượng tê chạy vào trong phòng, đùng một phát biến mất, cô tất cả biết tại chỗ này có đường hầm như thế nào không?
Tiểu trả hỏi lại:
- Công tử thể nào thì cũng phải xua đuổi y cho bằng được ư?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Gã hòa thượng kia thương thiên sợ hãi lý, gây ra biết từng nào tội nghiệt, tôi... Tôi... Dù yêu cầu đi đến chân trời góc biển, cũng đề xuất đuổi theo y cho đến cùng.
Đứa tiểu hoàn ngửng đầu lên, chú ý vào mặt chàng. Trương Vô Kỵ nói:
- Cô nương, nếu như quả biết được, xin cô chỉ đường cho.
Người tớ gái cắn môi, trầm ngâm giây lát, hạ giọng nói:
- Tính mệnh của tôi vì công tử cứu, được rồi, nhằm tôi dẫn công tử đi.
Nàng thổi tắt đèn nến, ráng tay Trương Vô Kỵ kéo đi.
<1> tía Đại Hòa Thượng là một trong nhà sư trung hoa đời bên Lương, dáng vẻ mập mạp, thường mang trong mình 1 cái túi vào chợ xin, rồi bố thí lại cho tất cả những người khác, có thể coi như một thứ ông già Noel của Phật giáo. Theo truyền thuyết, ông là một trong những bồ tát hóa thân, xuất hiện thêm ở những nơi, nhiều thời kỳ. Nước ta có ông bố Bị cũng tương tự. Ở trên đây chỉ lấy biệt hiệu là cha Đại hòa thượng chứ chưa hẳn vị bồ tát trong Phật giáo thực sự.
Xem thêm: Gamota Khai Tử 'Con Đầu Lòng' Ải Mỹ Nhân Mobile, Thông Tin Mới Về : Ải Mỹ Nhân
<2> Cũng là 1 trong những nhân vật tất cả Thái, tính hoạt kê, được nhìn nhận như một vị tiên.
<3> Năm nhân vật tự do không ở bên dưới quyền ai
<4> tức Thượng đế của Minh giáo
<5> Đứng bên kia núi coi hổ đánh nhau
<6> Ra tay bất ngờ, vấn đề binh không nề hà chuyện lừa dối nhau
<7>Bang phân băng ly chiết, nhi bất năng thủ dã; nhi mưu cồn can qua ư bang nội. Ngô mập quí tôn bỏ ra ưu, bất tại chăm du, nhi tại tiêu tường bỏ ra nội dã
Chuyên mục: Game Mobile